Một trái tim đột ngột leo vọt lên đến đỉnh điểm.
Từng chữ một, như tiếng trống dồn dập, từng nhịp từng nhịp đập thẳng  lồng n.g.ự.c .
Mặt trống run rẩy  ngừng.
“Cậu  ?” –   mà giọng  run.
Kỳ Hạ nhún vai, nghiêng đầu khẽ tặc lưỡi:
“Biết chứ,  còn thấy  khóa cửa chính là chị.”
 im lặng.
Xe cộ  đường vẫn trôi chảy  ngừng.
Kỳ Hạ tập trung  về phía , một tay xoay vô lăng, động tác mượt mà, thành thạo.
“Chị Lận , chị nghĩ  cái trò đó ngay  mặt  mà còn đòi theo đuổi  ư?”
 hít một  thật sâu.
“Việc  chẳng liên quan gì đến . Mà  ngủ với    nghĩa là  định theo đuổi .”
Kỳ Hạ  , khóe môi mang theo nụ   rõ thiện ý, giọng  thấp thoáng chút tức tối:
“Chị đúng là kiểu phụ nữ nguy hiểm. Sáng nay  còn nghĩ  đang  quen  với chị, ai ngờ chiều  về đến nhà,  một  nữa… quen  từ đầu.”
 cúi đầu, khẽ bật .
Kỳ Hạ hỏi   gì.
“  là vì…”  nghiêng đầu  , nụ  nơi khóe môi chứa đầy trào phúng:
“Cậu    ở đó,  vẫn  chịu ?”
“Cứ như thể  nán   chịu rời  là  liên quan gì đến  .”
Sắc mặt Kỳ Hạ trắng bệch, đập mạnh tay lên vô lăng, nghiến răng ken két:
“Lận Nhan,  chị  thể   mấy lời như ?!”
 vẫn bình thản:
“Bình tĩnh chút , lo mà lái xe cho .”
Kỳ Hạ im lặng tiếp tục lái.
Trên đường,  gửi tin nhắn cho Sầm Xuyên:
【Kỳ Hạ  em    giường  .】
Sầm Xuyên: 【Cậu   bệnh ?】
【Có khi em sắp thắng , nên  gì giờ?】
Vịt Bay Lạc Bầy
Lần ,  lâu   mới trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-day-khong-thieu-tien-chi-thieu-tro-vui/chuong-23.html.]
【Anh nhớ em .】
Một tin nhắn chẳng ăn nhập gì với bối cảnh hiện tại.
  chằm chằm màn hình sáng lên, ngẩn ,   nên đáp  thế nào.
Không   qua bao lâu, cảnh vật ngoài cửa sổ từ ánh đèn rực rỡ chuyển thành bóng tối của tầng hầm giữ xe.
“Đến .” – Kỳ Hạ lạnh lùng mở cửa xe cho .
  bước xuống, Kỳ Hạ  leo lên xe , nhanh chóng rồ máy, cứ như đang trốn khỏi  .  cũng  ngoảnh , bước  về phía , nhưng bất ngờ  một bóng  lao , va thẳng  .
“A! Anh…”
  hoảng, theo phản xạ định đẩy   , thì phát hiện đó là một  đàn ông đang say rượu —  còn trông  vẻ quen quen.
“Anh chờ em lâu .”
Tay  đột nhiên    ôm chặt, chân cũng  kéo lùi về phía , lảo đảo suýt ngã.
Là Kỳ Hạ  , kéo   phía , túm lấy cà vạt của Chu Dạng, định vung nắm đ.ấ.m lên.
 lập tức lao đến, chắn    :
“Dừng tay !”
Nắm đ.ấ.m của Kỳ Hạ dừng  ngay  mặt .
Cậu sững   ,   sang  Chu Dạng, cuối cùng cũng hiểu :
“Rốt cuộc cô  bao nhiêu  đàn ông bên ngoài hả?”
Gương mặt Chu Dạng vẫn còn vương chút men say, nhưng  màn ồn ào   thì tỉnh táo   ít,   nhẹ nhàng gỡ tay Kỳ Hạ , chỉnh  cà vạt, lấy  phong thái lịch sự của dân xã giao:
“Chào ,  là chồng của Lận Nhan.”
Kỳ Hạ   đầy phức tạp:
“Chị còn  chồng ở nhà? Chị……”
Cậu   nên lời, mãi mới gượng  một câu:
“Tiểu Sầm  ?”
 đáp ngắn gọn:
“Biết! Hứa Trì cũng ! Chỉ   là  !”
Chu Dạng hình như say đến quên mất chuyện chúng   ly hôn từ lâu, vô thức cầm lấy dây túi xách của , từ từ nghiêng đầu dựa  gần:
“Vợ , Tiểu Sầm là ai?”
Kỳ Hạ bỗng nổi cơn, quát lên:
“Là thằng tiểu tam chị  nuôi ở ngoài đấy!”