Mùa đông bốn năm , buổi biểu diễn cuối cùng của  kết thúc tại Berlin, Đức.  
Bố   cho rằng việc bồi dưỡng nghệ thuật của   đủ.  
" giáo sư  con   năng khiếu, tại   về nước  lúc ?"  
"Năng khiếu của con  đến giới hạn ! Nhan Nhan, con  thấy  càng ngày càng khó tiến xa hơn ?"  
 siết chặt điện thoại: "Không, đó là vì càng lên cao càng khó!" 
Mẹ  im lặng.  
 giọng bố lập tức cắt ngang:  
"Đừng  nữa! Dù gì thì cũng chỉ một câu thôi, nhà    kế hoạch đào tạo nhạc sĩ, về nước kết hôn !"   
Ông cố tình nâng giọng: "Con  năng khiếu  , bố  , cũng  cần ! Bố chỉ  con  đốt một đống tiền !" 
 cúp máy.  
Lê Thanh cầm ly rượu : "Xem    về nước gả chồng ."  
 gật đầu, bình thản: "Ừ."      tinh thần phản kháng mạnh mẽ.   
 cũng  thể hét lên rằng: "Mọi    ? Trong một nghìn  học piano,  ai  năng khiếu như ! Mọi   bắt   lấy chồng, đúng là điên ! Không    thể thành nhạc sĩ, mà là    đủ khả năng nuôi dạy một nhạc sĩ! Tiêu chút tiền thì ? Sau   kiếm hàng chục triệu!"  
    như .  
Bởi  cũng  đủ tự tin.  
 Lê Thanh hỏi  về nước định  gì.  
  cửa hàng piano  cho là  mở nửa thế kỷ , bình thản :  
"Thử mở cửa hàng piano nhé?"   
Vịt Bay Lạc Bầy
 nhớ hôm đó, trong cửa hàng vang lên giai điệu buồn, như cố tình tô đậm tâm trạng của .   
Và  thấy 1   đang chơi piano.  
Trùng hợp ,   là  Trung Quốc.  
Cậu mặc chiếc áo phao phồng, đeo kính gọng đen, mái tóc dài che lông mày, để lộ khuôn mặt góc cạnh khá ưa .  
  kỹ thuật chơi piano của   chút vấn đề.  
 bước tới, chỉ   sai và khen   năng khiếu.  
Cậu  cúi đầu,   , giọng  chút bực bội: "Năng khiếu? Cô   tính  gì?"   
"Chị từng biểu diễn đấy."  đưa cho  xem ảnh buổi diễn, "Nhạc sĩ chính hiệu nhé."  
   ý gì đặc biệt.  
 Chỉ là  khoe khoang cuối cùng thôi,    sẽ chỉ là một thương nhân.  
  trai đó đột nhiên ngẩng đầu  , mắt mở to như   hù dọa, im bặt.   
  về chỗ Lê Thanh.  
Cô  nhấp một ngụm rượu,  tủm tỉm  chuyện với  bằng tiếng Đức:  
"Ý  là gì? Sắp về nước lấy chồng  mà còn  tán tỉnh  bé  ?"  
 liếc   , may mà   hiểu nên  phản ứng gì,  đành dùng tiếng Đức đáp:  
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-day-khong-thieu-tien-chi-thieu-tro-vui/chuong-25.html.]
 "Đừng  bậy! Tớ  thích  , nhưng   thực sự  chút năng khiếu."  
Lê Thanh  buông tha, chỉ tay về phía  :  
 "Thật ? Cậu  thích mẫu   ? Em trai,  trai,  lẽ còn là trai tân... với   về nước là hết cơ hội đấy."  
  gạt tay cô  :  
"Thôi ! Nhìn   quê quê, ăn mặc cũng   chải chuốt, chắc chắn nhạt nhẽo lắm, tớ  thích nổi?"  
Lê Thanh   đầy chán ghét:  
"Tớ  ,   đời    như ? Vừa     trai,   là trai tân,  còn  thoải mái chơi cùng ...?"  
"Lý tưởng mà, lý tưởng thì  dễ đạt . Tớ chỉ thích những em trai  trai, càng trong sáng càng , và  hợp gu chơi bời với tớ!"  
Lê Thanh dùng luận điểm "con  cần thời gian trau dồi" để kết thúc ảo tưởng của .   
Cô  đẩy  tới  mặt  , cố tình bắt chuyện:  
"Xin chào. Chị nhạc sĩ   mời em  ăn hàu, em  rảnh ?"  
Chàng trai  dậy,  chúng  một lúc, giọng căng thẳng, ngại ngùng:  
"Xin , em dị ứng hải sản."  
Bị từ chối.  
   hổ  đầu bỏ chạy.  
Lê Thanh xin     mới đuổi theo  ở cửa.   
Gió lạnh Berlin ùa  mũi.   
"Thấy , tớ  bảo mà! Cậu    loại trai dễ dãi ! Cậu cứ kéo tớ  tự rước nhục." Lê Thanh khoác tay , giọng đầy giễu cợt.   
"Bình tĩnh nào,     thật sự dị ứng hải sản thì ?"  
Chúng  rời cửa hàng piano đó.  
Một tháng ,  về nước.  
Sau đó là gặp Chu Dạng, kết hôn, khởi nghiệp, ly hôn,  gặp Hứa Trì, và cuối cùng là Sầm Xuyên.  
 
Vậy  trai ở Berlin là Sầm Xuyên?   
Đeo kính, chơi piano,  trai, dị ứng hải sản...  
 ngoài mấy điểm , tính cách và khí chất   khác biệt.  
"Trùng hợp thế! Hai   gặp  ở Trung Quốc! Lần   thử mời   xem, xem    từ chối ?"  
Sau khi rời bệnh viện, Lê Thanh hào hứng  thử .  
   ngoài cửa sổ, thẫn thờ: "Cậu  sẽ  từ chối , tớ  mời ." 
Lê Thanh  khẽ: "Vậy là hồi đó   chỉ kiếm cớ, thật sự  thích  ?"  
 cúi đầu, suy nghĩ miên man:  
"Không,   dị ứng hải sản thật."