cúi đầu bật .
Cả đêm hôm , chúng  dùng hết nửa hộp. 
Những chiếc bao  dùng xong thì  nhét  ngăn tủ đầu giường.
Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, Sầm Xuyên ôm chặt   lòng, cúi xuống hôn lên trán, từng cái khẽ chạm, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
   hôn tỉnh dậy.
“Không mệt ?” Giọng   khàn, mắt cũng  mở nổi.
Sầm Xuyên  nhướn mày, ánh mắt rũ xuống, giọng khàn nhẹ:
“Không mệt.”
 nhéo mũi  một cái:
“Không mệt thì cũng  dậy.”
 kết quả là, lúc rửa mặt trong phòng tắm,   trì hoãn thêm nửa tiếng.
  trong phòng khách ăn xong bữa sáng, còn Sầm Xuyên thì vẫn thong thả dọn dẹp trong phòng tắm.
“Em đến tiệm đàn đây. Anh dọn xong thì tự  nhé.”
Sầm Xuyên tựa  khung cửa, ánh mắt dịu dàng  :
“Ừ, .”
  trả lời, xoay  rời .
Thật , ở tiệm đàn chẳng  việc gì cần  .
 chỉ  một   chiếc ghế dài ở ban công, vắt chéo chân, ngẩng đầu  xa xăm.
  phá bỏ nguyên tắc của .
Trong lòng  hiểu rõ,  đang say mê Sầm Xuyên.
Hai mươi sáu năm qua,   từng say mê bất kỳ  đàn ông nào.
Vì thế  tự do.
Thứ  luôn theo đuổi cũng chính là tự do.
  mong đợi tình yêu.
 cũng  tin  tình yêu.
 càng  cần đến tình yêu.
  từ ban ngày đến tận đêm, ngay cả khi tiệm đàn đóng cửa,  vẫn  rời .
Màn hình điện thoại sáng lên,  cuộc gọi đến.
 lặng lẽ  một lúc,  mới  máy, áp  tai.
Vịt Bay Lạc Bầy
“A lô?”
 lái xe nửa tiếng, dừng ở lưng chừng núi.
Dưới màu núi non mờ sương, Kỳ Hạ  đó, dựa  chiếc mô-tô, từ xa  về phía .
“  xe  ngã,   gọi bọn họ, nên mới gọi cho chị.”
 chống tay lên cửa xe, ngẩng đầu  :
“ đưa   bệnh viện.”
Kỳ Hạ  vui:
“Thế xe của   ?”
 dừng xe, bước xuống, cầm lấy chiếc mũ bảo hiểm trong tay :
“ chở  ,  ?”
Kỳ Hạ ngạc nhiên:
“Chị  lái ?”
 ngoái đầu   :
“  từng  là   ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-day-khong-thieu-tien-chi-thieu-tro-vui/chuong-31.html.]
Từ phía , Kỳ Hạ ôm lấy eo .
Gió núi thổi tung mái tóc  về phía .
Hắn áp cằm lên vai , hét lớn để át tiếng gió:
“Chị  ?   một ngày một đêm  về nhà !”
Tiếng  lúc to lúc nhỏ theo gió thổi,  đội mũ bảo hiểm   rõ.
Hắn  gào to hơn:
“Bởi vì  phát hiện Hứa Trì  thật!”
Năm mươi mét phía  là đèn đỏ.
 dừng xe, ngoái   :
“Hắn  đang  gì ?”
Ánh mắt Kỳ Hạ chạm  , bầu  khí như cuộn trào ngầm.
Một lúc lâu ,  bỗng , mở miệng hỏi:
“Chị còn  thắng ? Vụ cá cược đó.”
 thoáng sững ,  tháo mũ bảo hiểm, khóe môi cong cong trêu chọc:
“Vậy là    bệnh viện nữa ?”
Kỳ Hạ  tùy ý:
“  đến nhà chị uống nước.”
Còn một ngày nữa, cá cược mới kết thúc.
 sắp thắng .
Khi  trở về nhà, Sầm Xuyên   mất.
Ngôi nhà trống trải, sạch sẽ như mới,  lưu  chút dấu vết nào.
Kỳ Hạ  chằm chằm  mặt :
“Chị đang nghĩ gì thế?”
 giật   hồn, lập tức điều chỉnh tâm trạng, kéo tay :
“Đang nghĩ đến vết thương của , xử lý thế nào.”
 đưa   xuống sofa, tìm tăm bông và thuốc sát trùng, cẩn thận bôi cho vết xước của .
Kỳ Hạ đau đến mức nhăn mặt, nhưng cúi đầu  :
“ còn tưởng chị sẽ mặc kệ vết thương của .”
 ngẩng lên,  nhạt:
“Thế thì  nghĩ nhiều .   thừa kiên nhẫn và cách thức…  vội, từ từ mà .”
Kỳ Hạ cúi đầu, khẽ ho khan:
“Biết .”
Bầu  khí trong phòng trở nên yên tĩnh.
Thỉnh thoảng tay   mạnh, Kỳ Hạ nghiến răng chịu đựng, phát  tiếng hít sâu.
Hắn lúc nào cũng bốc đồng, ồn ào, nhưng khi ngoan ngoãn thì  thật sự  ngoan.
Khi  cất hộp thuốc, chuẩn  rời , cổ tay liền  giữ chặt.
  đầu  .
Hắn ngẩng mặt lên, môi mím chặt, giọng trầm thấp  phần buồn bã:
“Lận Nhan, thật  ngoài vụ cá cược đó, chị chẳng  cảm giác gì với , đúng ?”
“Rõ ràng chị ,  chỉ để chị thắng,  mà vẫn đồng ý đến tìm …”
Giọng  ngập ngừng, cúi xuống  , ngữ điệu mập mờ:
“   thấy…   cảm giác đấy chứ.”