3.
 thất thần bước  khỏi đồn cảnh sát, cứ ngỡ rằng chỉ cần trốn  ngoài báo án thì  chuyện sẽ  giải quyết, nhưng hóa  ngay cả cảnh sát cũng  thể  gì họ.
  bên đường,  dòng sông cuộn trào.  lúc , điện thoại vang lên.
Là một  lạ.
Từng tin nhắn hiện —ảnh chụp chị   chúng xé tung băng vết thương, ghì chặt xuống sàn bệnh viện!
Chân chị  bẻ gập 90 độ, phía , phía  đều là đàn ông.
 lập tức giận đến run .
… là  hại chị, chính    lời mà  báo cảnh sát, khiến chị  một  nữa  tổn thương.
 run rẩy đến mức  thể ấn  màn hình điện thoại.
 giáng mạnh  mặt  mấy cái.
Cơn choáng váng ập đến, nhưng nhờ thế,  mới bình tĩnh  mà gọi điện thoại.
Chuông  reo một hồi, giọng  khinh miệt của Hứa Danh Dương  vang lên:
“Thế nào? Nhìn thấy ảnh ? Nếu cô còn bám lấy chuyện   buông,  sẽ đăng cả ảnh lẫn video lên màn hình lớn khắp thành phố,  chị cô là con đ  đường, để xem hai chị em cô còn mặt mũi nào sống tiếp!”
 nắm chặt điện thoại, phẫn nộ hét lên: “Thả chị  ! Là  báo cảnh sát,  gì cứ nhắm  !”
Hứa Danh Dương bật  hai tiếng:
“Ôi chao, sốt sắng thế? Hay là cô ghen tị vì chị cô  tận bảy  chăm sóc một lúc?”
“Hãy nhớ lấy, nếu cô còn dám báo cảnh sát,  sẽ  dẫn  đến chơi đùa với chị cô. Để xem là cô lì lợm hơn,  mạng chị cô lớn hơn!”
“À đúng , cô vẫn còn  học nhỉ? Nếu  đăng ảnh chị cô lên diễn đàn trường, cô  thấy vui hơn ? Dù  cũng  thêm nhiều  tìm đến hai chị em cô, kiếm tiền kiểu  chẳng  còn hơn cái tiệm hoa rách nát  ?”
 đ.ấ.m thẳng  băng ghế đá: “Hứa Danh Dương! Cô đừng quá đáng—”
Chưa kịp  hết câu, tiếng gào thét của chị   vọng qua điện thoại.
Chị dùng chút  sức cuối cùng cầu xin :
“Tiểu Miên! Đừng lo cho chị! Chúng  là con liệt sĩ,  thể cúi đầu  lũ cặn bã!”
“Con đàn bà thối tha  còn sức la hét ? Thêm hai thằng nữa, lên !”
“Chị——”
 chỉ  thấy tiếng tút tút máy  cúp ngang.
Lòng  quặn thắt, giằng xé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-gai-bi-chem-17-nhat-toi-mang-huan-chuong-quan-cong-cua-cha-me-quy-truoc-cong-quan-khu/3.html.]
 thừa nhận,  một khoảnh khắc   sợ hãi.
 sợ  càng chống cự, chị càng  thương. Chúng   gì  cũng  , nhưng ngoài cha , chị là  duy nhất yêu thương .   thể  nghĩ cho chị.
 lời chị cầu xin cứ vang vọng bên tai, khiến   thể phớt lờ.
 chỉ  thể ôm đầu,  xổm xuống đất mà bật :
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Xin … xin …”
Khi ngước lên  nữa, ánh mắt   kiên định hơn bao giờ hết.
  thể phụ lòng cha  và chị!
“Không cúi đầu  ác nhân” là bài học   thuộc  lòng từ nhỏ.
 tìm cách liên lạc với một  chú  trong tòa án.
 còn  kịp gọi, bệnh viện  thông báo—tiền viện phí của chị   đủ nữa!
 lập tức chạy về nhà lấy tiền.
Thế nhưng, khi đến ngân hàng, nhân viên   với —thẻ của    đóng băng!
 vội vã  về, gom hết tất cả thẻ ngân hàng mang đến.
 kết quả vẫn .
Ngân hàng thông báo tài khoản của   giao dịch bất hợp pháp!
Hứa Danh Dương! Nhất định là cô  giở trò!
 vết thương của chị   thể trì hoãn việc điều trị.  chỉ còn cách vay mượn khắp nơi.
Cũng may, chỉ cần qua một thời gian ngắn nữa là  sẽ nhận  học bổng,  thể thở phào nhẹ nhõm.
  ngoài phòng ICU, chờ đến giờ thăm bệnh.
 lúc , điện thoại reo lên—là  của cố vấn học tập.
Tim  chùng xuống, một dự cảm chẳng lành xộc đến.
    nghĩ, nhà họ Hứa dù  thế lực cũng  chắc vươn xa đến thế.
 cố gắng buộc  bình tĩnh, ấn nút  máy.
 trời  chiều lòng .
Giọng  nặng nề của giáo viên vang lên:
“Tống Miên,  chuyện  cô  thông báo với em… Học bổng của em   hủy bỏ .”