4.
“Gì cơ? Không   công bố xong hết  , tại    hủy?”
Cô giáo phụ đạo cũng  bất lực, hạ thấp giọng : “Cô cũng  rõ nữa, theo lý thì   vấn đề gì, nhưng trường hợp của em là do cấp  trực tiếp yêu cầu hủy bỏ.”
“Tống Miên, cô  em là một học sinh  phẩm chất , học lực cũng xuất sắc. Em thử nghĩ kỹ  xem, gần đây  đắc tội với ai ?”
 như sét đánh ngang tai. Nhà chúng   tan cửa nát nhà ,  mà Hứa Danh Dương vẫn  chịu buông tha ?
 nhất định, nhất định  tống cô   tù!
Nếu ,  sẽ cảm thấy   với cha  liệt sĩ của ,   với lá cờ quốc gia mà hồi nhỏ  từng  thấy tung bay trong quân đội!
Cúp máy của cô giáo phụ đạo,  lập tức liên lạc với  chú đó.
Nghe  kể xong, chú đập mạnh bàn một cái, tức giận :
“Thật quá đáng! Dựa  chút quyền thế mà coi trời bằng vung, ngang ngược vô pháp vô thiên! Yên tâm , chú nhất định sẽ giúp cháu!”
 vội vàng cảm ơn.
Cuối cùng  cũng  còn đơn độc nữa, cuối cùng cũng  hy vọng đưa Hứa Danh Dương   công lý.
Chú và  thức cả đêm để sắp xếp  tài liệu, nhờ luật sư giúp đỡ và  đơn khởi kiện.
Chú giúp  trực tiếp gửi đơn lên thẩm phán cao nhất của tòa án.
Thế nhưng, tài liệu mà  nộp lên   Hứa Danh Dương ném thẳng xuống  mặt ,  thiếu một tờ.
Cô    với ánh mắt đầy khinh miệt:
“Cô đúng là ngây thơ! Tìm  thì cũng  xem   mang họ gì chứ? Ông  là  ruột ,  giúp  nhà chẳng lẽ giúp kẻ ngoài ? Công việc của ông  cũng là do nhà  sắp xếp, cô nghĩ ông  sẽ  về phía cô ?”
Nói , Hứa Danh Dương rút  một tờ giấy thỏa thuận hòa giải:
“   thời gian chơi trò trẻ con với cô. Ký  đây ,   thể  truy cứu nữa, chị cô cũng sẽ  bác sĩ đến chữa trị.  nếu cô cứ tiếp tục dây dưa, thì chuyện sẽ  đơn giản chỉ là  bán  .”
Thấy   nhận lấy, cô  liền ném tờ thỏa thuận  mặt   bỏ .
Trước cổng tòa án, chú   đó với vẻ mặt đầy u sầu.
Bên cạnh, thím đang trách móc ông:
“Việc  nên giúp cũng xen , tưởng  là nhân vật lớn lắm chắc? Giờ thì mất việc , xem ông tính  đây!”
Nghe xong,  siết chặt tờ giấy trong tay.
Thím  đầu  , trừng mắt:
“Đồ  chổi! Cô  khắc c.h.ế.t cha  cô, hại chị cô, giờ  đến lượt bọn .”
“Cái danh con cái liệt sĩ chó má gì chứ! Giúp bao nhiêu   mà chẳng  gì, chỉ chuốc họa  !”
 thất thần  về bệnh viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-gai-bi-chem-17-nhat-toi-mang-huan-chuong-quan-cong-cua-cha-me-quy-truoc-cong-quan-khu/4.html.]
  từ bỏ.
  sợ   thấy ánh mắt thất vọng của chị .
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Cuối cùng,  vẫn lê đôi chân tập tễnh, bước đến khu vực chăm sóc đặc biệt.
Vừa đến nơi,    bác sĩ giữ .
“Em   ? Gọi điện cũng  ! Chị em  nhiễm trùng vết thương, sốt cao, hiện đang  cấp cứu.”
“Chúng   cố gắng hết sức, nhưng  thể vượt qua   … còn  phụ thuộc  chính cô .”
 thức trắng một ngày một đêm ở bệnh viện, nhưng chị vẫn  tỉnh .
Về đến nhà,  bức ảnh gia đình treo  tường—cha  và chị đều đang , ánh mắt dịu dàng hướng về phía , khi đó vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh quấn trong tã lót.
 siết chặt nắm tay, cuối cùng vẫn lựa chọn mở chiếc hộp  .
Bên trong là những di vật của cha .
Hai tấm huân chương hạng nhất  đó, sáng chói đến chói mắt.
 cầm lấy hai tấm huân chương, bên tai  vang lên lời chị từng :
“Cha  chúng  đều là liệt sĩ. Sau , nếu Tiểu Miên gặp khó khăn,  thể nhờ các chú bộ đội giúp đỡ.  đừng lãng phí tài nguyên của xã hội, chúng   thể  cha  mất mặt.”
Thế nhưng, chị vẫn đang hôn mê trong bệnh viện.
Tiền viện phí   để đóng.
Chú ở tòa án thì  mất việc.
Suất học bổng  gạch tên.
Và những lời đe dọa ngang tàng từ Hứa Danh Dương…
Tất cả, từng chuyện một, đều ép   bước tiếp.
   bức ảnh gia đình  tường  cuối,  kiên quyết   rời .
 đổi xe nhiều , cuối cùng cũng đến  quân khu.
Khung cảnh quen thuộc, nhưng giờ đây  khiến  cảm thấy xa lạ.
Nhìn tòa nhà uy nghiêm  mắt,  quỳ xuống ngay  cổng.
Trên  vẫn còn những vết thương   chữa trị,  giơ cao tấm huân chương hạng nhất trong tay.
“Các chú bộ đội! Cha  cháu  hy sinh vì đất nước. Các chú từng , con cái liệt sĩ sẽ  Nhà nước bảo vệ.  bây giờ, cháu và chị gái   ức h/i/ế/p đến mức !”
“Kẻ bắt nạt vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, còn   hại   nơi kêu oan!”
“Cháu  cần huân chương, cũng  cần chế độ ưu đãi! Cháu chỉ  cha   về, đòi  công bằng cho cháu và chị gái!”
“Cháu xin lấy cái c.h.ế.t để chứng minh lòng ! Nếu  nửa lời gian dối, cháu nguyện nhảy xuống Trường Giang! Chỉ cầu một chữ công bằng! Một chữ nhân tâm!”