5.
Hai  cảnh vệ bên cạnh  thấy huân chương hạng nhất trong tay  thì sắc mặt liền  đổi.
Một  bước lên  đỡ  dậy, nhưng     còn chỗ nào lành lặn để  thể nắm lấy. Anh  lập tức đỏ mắt, cố nén giận  đưa   chòi gác.
Sau đó, họ hỏi  một vài thông tin,  một  nhanh chóng gọi điện thoại.
Chưa đến mười phút , một  đàn ông  bốn, năm mươi tuổi, mặc quân phục, thần sắc nghiêm nghị bước tới.
Hai cảnh vệ lập tức  nghiêm chào: “Chào thủ trưởng!”
Vị thủ trưởng cầm lấy huân chương trong tay , xem xét một lúc  đánh giá  từ đầu đến chân.
Tim  đập thình thịch.
 sợ, sợ rằng bàn tay của nhà họ Hứa  thể vươn đến tận đây…
 vị thủ trưởng   rưng rưng nước mắt, xoa đầu  hết   đến  khác: “Cháu là Tiểu Miên đúng ? Đứa trẻ ngoan, lớn chừng   cơ .”
“Ngài… ngài  cháu ?”
“Khi cháu còn nhỏ, bác  từng bế cháu trong khu tập thể đấy. Cha  cháu đều là những quân nhân xuất sắc… Là bác…   thể đưa họ trở về.”
Nghe đến đây,   kìm  mà bật .
Từ khi cha  qua đời,   chế giễu,  cô lập. Bọn họ đều   là đứa trẻ hoang  ai cần.
Lúc đó  còn nhỏ,  hiểu thế nào là hy sinh. Mỗi khi  ức h/i/ế/p bên ngoài,   về nhà  loạn với chị.
 hỏi chị: “Tại  cha   bỏ rơi con  vì những  xa lạ?”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Chị chỉ ôm   lòng, hết   đến  khác  rằng: “Họ  hy sinh vì nước, đó là vinh quang.”
Thủ trưởng đưa  về văn phòng của ông. Nhìn thấy  mặt mày bầm dập, tay còn bó bột, ông nghiêm giọng:
“Là sơ suất của bác, để cháu và chị cháu  chịu khổ . Cháu một  chạy đến đây, thế còn chị cháu? Con bé vẫn  chứ?”
Nghe ông nhắc đến chị, mũi  chợt cay xè.
 kể   bộ những chuyện  xảy  trong những ngày qua.
Sợ bọn họ nghĩ  thêm thắt chuyện,  chỉ  thể lấy đoạn video giám sát   bằng chứng.
Trong video, cảnh chị   đánh  tái hiện một  nữa, khiến tim  quặn đau.
Xem xong, thủ trưởng đỏ mắt, cau mày, giận dữ :
“Nhà họ Hứa thật là quá đáng! Tiểu Miên, cháu yên tâm, chuyện  bác nhất định sẽ lo liệu. Bác sẽ  để trái tim của các liệt sĩ  lạnh giá!”
Có lời hứa của thủ trưởng,  cuối cùng cũng  thể yên tâm.
May mà   sự kiên trì của chị   uổng phí.
Tối hôm đó, thủ trưởng đưa   về thành phố A.
Vừa đặt chân xuống sân bay, hàng xóm  nhắn tin cho :
[Tiểu Miên, cửa hàng của nhà cháu  niêm phong . Còn  phóng viên đưa tin,  là hoa  vấn đề, những   mua  đó đều  ngộ độc.]
Ngay  đó, họ gửi thêm một đường link:
[Cửa hàng hoa May Mắn của thành phố chúng  bán hoa hồng  độc, hiện   đóng cửa. Kẻ buôn bán vô lương tâm  màng đến sức khỏe của  dân, chúng  sẽ tiếp tục theo dõi vụ việc!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-gai-bi-chem-17-nhat-toi-mang-huan-chuong-quan-cong-cua-cha-me-quy-truoc-cong-quan-khu/5.html.]
Chuyện    thể chứ?!
“Thủ trưởng, cháu và chị tuyệt đối  bao giờ  chuyện gì tổn hại đến  dân!”
Nghe xong, thủ trưởng lập tức hiểu , ông nhíu mày: “Tiểu Miên, đừng sợ. Chúng  đến cửa hàng ngay.”
Lúc , một  lạ gọi đến.
Không  Hứa Danh Dương, mà là một giọng đàn ông lạ hoắc.
“ khuyên cô nên ngoan ngoãn ký  đơn hòa giải, cầm tiền  cút . Dám động đến con gái , cô còn  sống ở thành phố A nữa ?!”
Là cha của Hứa Danh Dương.
Nghe thấy lời ông , thủ trưởng liền cầm lấy điện thoại:
“Nhà họ Hứa  quyền thế lớn đến mức nào mà động một chút là  lấy mạng  khác?”
“Ông là ai?  khuyên ông  nhất nên biến  cho nhanh, đừng  chõ mũi  chuyện , nếu  cả nhà ông cũng  yên !”
“Ồ? Vậy   xem thử ông  cái bản lĩnh đó !” Thủ trưởng lạnh lùng hừ một tiếng.
Cúp điện thoại xong,  cùng thủ trưởng đến cửa hàng hoa, thấy  cửa chen chúc  nhiều .
Tiếng ồn ào liên tục vang lên,   bàn tán,   chỉ trỏ.
Lòng  rối bời, vội vã chen qua đám đông, chạy nhanh về phía cửa hàng.
Cảnh tượng  mắt khiến  sững sờ — Trước cửa hàng hoa là những cánh hoa rơi vãi khắp nơi, trong các lọ cắm hoa   đổ đầy chất lỏng lạ, tỏa  một mùi hăng hắc khó chịu.
Tất cả đều là tâm huyết của chị ,  mà giờ đây…
Nhìn cảnh tượng , lòng  đau nhói, ngọn lửa giận trong lòng lập tức bùng lên.
 siết chặt nắm đấm, nghiến răng, cố nén nước mắt  để rơi xuống.
 lúc đó, một nhóm  mặc đồng phục tiến đến.
Người đàn ông trung niên dẫn đầu  vẻ mặt nghiêm nghị,   mặt ,  xuống  lạnh giọng :
“Chúng  là  của Cục Quản lý Thị trường, nhận  tố cáo rằng sản phẩm của cửa hàng hoa   vấn đề về chất lượng. Sau khi kiểm tra, chúng  xác nhận tố cáo là đúng sự thật. Hiện tại, cửa hàng  buộc  ngừng kinh doanh để chỉnh đốn.”
Tim  trĩu nặng, giọng  run rẩy vì phẫn nộ:
“Không thể nào! Hoa chúng  dùng đều là hoa tươi trong ngày!”
“Chú Trương, chú cũng từng mua hoa ở đây, chú  gì !”
“Cô Lý, ngày nào cô cũng đặt một bó hoa cho chồng,   thể  vấn đề ?”
Thế nhưng, ngay khi  bắt đầu gọi tên từng , đám đông lập tức tản , ai cũng né tránh ánh mắt , như thể chỉ cần dính líu một chút thôi cũng sẽ gặp rắc rối.
Người đàn ông dẫn đầu thấy  kích động, trong mắt lóe lên một tia phức tạp.
Ông  thở dài, giọng điệu  phần mềm mỏng hơn:
“Cô bé, chúng   nhằm  cháu. Khi chúng  đến, cửa hàng  ở trong tình trạng  , còn thứ chất lỏng trong bình hoa…  thậm chí   nhắc đến.”
“Chúng  nhận  tố cáo thì  xử lý theo pháp luật, chúng  cũng chỉ  đúng quy định, cháu đừng  khó chúng .”
Ngay lúc đó, từ phía   vang lên giọng  trầm , đầy uy nghiêm của thủ trưởng:
“Để  xem ai dám phong tỏa cửa hàng !”