6.
Thủ trưởng bước  từ đám đông, dáng vẻ uy nghiêm. Người  đầu Cục Quản lý Thị trường quan sát ông từ  xuống   khinh thường lên tiếng:
“Cosplay bộ đội ? Còn tự phong cho  chức lớn như thế, thật sự nghĩ  là nhân vật quan trọng ? Cửa hàng   vấn đề thì   đóng cửa thôi!”
Thủ trưởng  để tâm đến lời khiêu khích của .
Ông lấy điện thoại , trực tiếp gọi một ,  đó nhẹ giọng căn dặn vài câu.
Chẳng bao lâu , điện thoại của kẻ  lớn tiếng reo lên.
Ông  nghi ngờ liếc  chúng ,  máy  một lúc thì sắc mặt lập tức  đổi, thái độ cũng trở nên cung kính hơn hẳn.
Ông  vội bước đến bên cạnh thủ trưởng: “Ngài xem,  hôm nay ngài đến mà  báo  một tiếng? Nếu   ngài ở đây,  chúng  xin phép rút lui .”
Nói xong, ông  dẫn theo thuộc hạ rời  nhanh chóng.
  sững tại chỗ, trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Thì , đây chính là cảm giác  chỗ dựa của Hứa Danh Dương.
Thủ trưởng  trong cửa hàng hoa, ánh mắt lướt qua cảnh tượng bừa bộn  sàn nhà.
Ông  sang  với cảnh vệ bên cạnh:
“Bảo họ xuống xe hết , để tận mắt  xem đứa trẻ    bắt nạt đến mức nào. Họ nghĩ rằng chúng  c.h.ế.t hết  ?”
Chưa đầy năm phút , mấy chiếc xe dừng  cửa hàng hoa. Ba mươi giây , từng  nhanh chóng xếp thành bốn hàng ngay ngắn.
Ai nấy đều toát lên vẻ uy nghiêm  thể xem thường, nhưng trong mắt  chất chứa sự ấm áp đầy  tình.
“Các chiến sĩ, hãy nhớ kỹ cảnh tượng !”
“Chiến hữu  hy sinh vì các ,  các   nên bảo vệ con của liệt sĩ ?”
“Có! Có! Có!”
“Mười lăm phút, khôi phục nguyên trạng!”
“Rõ!”
Nhìn họ,  như thấy  hình ảnh của cha  trong ký ức.
Sau khi  cửa hàng, họ  lượt chào hỏi  một cách  thiết.
“Cháu là Tiểu Miên  ? Mới đó  thành thiếu nữ .”
“Chú mua quà cho cháu ,   cháu  thích .”
“Là  của các chú, để cháu  chịu uất ức lớn như .”
Không ít  cầm quà đến, nắm lấy tay , đôi mắt đỏ hoe.
 cầm bức ảnh gia đình lên, may mắn là nó   phá hỏng.
Họ phân công công việc nhịp nhàng,  đến mười lăm phút  dọn dẹp sạch sẽ.
Thủ trưởng bước đến bên , nhẹ giọng giải thích:
“Họ là chiến hữu của cha  cháu, lúc sinh thời  quan hệ   với họ. Cha  cháu  lập công hạng nhất,  tin về cháu nên họ lập tức đến đây.”
Nghe xong, nước mắt  trào , ôm chặt khung ảnh, cúi  thật sâu để bày tỏ lòng  ơn.
“Cảm ơn các cô chú  đến giúp đỡ cháu. Sau  cháu nhất định sẽ đến tận nhà để cảm tạ một  nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-gai-bi-chem-17-nhat-toi-mang-huan-chuong-quan-cong-cua-cha-me-quy-truoc-cong-quan-khu/6.html.]
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Một nữ chiến sĩ  bốn mươi tuổi nắm lấy tay , giọng  nghẹn ngào:
“Mẹ cháu lúc còn sống   với cô, chúng   cùng  trải qua nhiều kỷ niệm khó quên.”
“Mẹ cháu thông minh, dũng cảm, dù nguy hiểm đến  cũng  bao giờ lùi bước.”
“Bé ngoan , cháu cũng giống  cháu ! Đây mới là thế hệ trẻ kế thừa chính nghĩa mà chúng   bảo vệ!”
   thành tiếng.
Nỗi ấm ức bao năm qua, sự uất ức khi tìm kiếm công lý vô vọng, như thể cuối cùng   một lối để giải tỏa.
Tối hôm đó,  trằn trọc mãi  ngủ , trong đầu cứ văng vẳng những câu chuyện về cha  mà các cô chú kể.
Họ  rời xa  khi  mới mười hai tuổi, năm đó, chị  cũng chỉ mới mười tám.
Sáng hôm ,  cùng   đến bệnh viện thăm chị.
 và thủ trưởng   chiếc xe  đầu, phía  từng chiếc nối đuôi , vô cùng hoành tráng.
Trong bệnh viện, dù họ mặc thường phục, nhưng khí thế toát  vẫn  thể xem thường.
Chúng  còn  đến phòng bệnh của chị, một y tá nhỏ  chặn  , vẻ mặt khó xử :
“Vừa  trưởng khoa bảo chúng  thông báo với cô,   thủ tục chuyển viện cho chị gái cô. Bệnh viện chúng   tiếp nhận nữa.”
“Tại ? Chị  đang dần hồi phục  mà.”
Cô y tá trông  vẻ áy náy: “Thật sự xin ,  cũng   thế, nhưng  còn cách nào khác. Giờ cô  đến , mau chóng   thủ tục , nếu  họ sẽ trực tiếp rút ống thở và đuổi  ngoài.”
Nghe , thủ trưởng siết chặt nắm tay, tức giận :
“Thật quá đáng! Họ tưởng Thành phố A là của nhà họ Hứa ? Quá mức lộng hành !”
“Chuyển viện  ? Được,  đưa Niệm Niệm về bệnh viện của chúng !”
“Trương Hoành Chí!”
“Có!”
“Cậu lập tức  thủ tục chuyển viện cho Niệm Niệm, tìm bác sĩ quân y giỏi nhất, nhất định  chữa khỏi cho con bé!”
“Đứa trẻ còn trẻ như ,  thể để  di chứng !”
“Rõ! Đảm bảo  thành nhiệm vụ!”
Nghe xong,  vội vàng cảm ơn họ, suýt chút nữa quỳ xuống.
Họ đỡ  dậy,  rằng  đây cha   với tư cách là đội trưởng từng chăm sóc họ  nhiều, bây giờ họ chăm sóc  và chị, là chuyện đương nhiên.
Mọi   chị  đang hôn mê  giường bệnh,   quấn đầy băng gạc, ai nấy đều đỏ hoe mắt.
Người cô từng   với    kìm  mà bật :
“Chúng thật quá đáng,    thể  tay tàn nhẫn như !”
Lưng thủ trưởng cũng  cúi xuống, giọng  run rẩy:
“Là  của , là    bảo vệ  bọn trẻ…”
Thủ trưởng cúi đầu  , nắm c.h.ặ.t t.a.y , ánh mắt kiên định:
“Tiểu Miên, cháu yên tâm, bác tuyệt đối  để cháu và Niệm Niệm  chịu thiệt thòi nữa! Nếu  quét sạch thế lực , bác thề  bỏ qua!”
“Bác lấy chính chiếc mũ  đầu  mà thề!”