7.
Nửa tiếng ,   cùng chị  rời khỏi bệnh viện.
  bước  cửa,  liền  thấy một bóng dáng quen thuộc.
Hứa Danh Dương  đối diện , bên cạnh cô  còn  một  đàn ông to lớn,  hai   nét giống , chắc hẳn đó là cha của Hứa Danh Dương.
Vừa thấy , Hứa Danh Dương lập tức trừng mắt, sải bước lao đến  mặt , giơ tay định đánh:
“Đồ tiện nhân, nhiều ngày như   mà vẫn bám riết  buông, hại   cha  dạy dỗ! Cô  c.h.ế.t !”
 theo phản xạ nhắm chặt mắt, nghiêng đầu né tránh.
 cái tát trong tưởng tượng   giáng xuống.
 mở mắt ,  thấy Thủ trưởng đang nắm chặt cổ tay của Hứa Danh Dương.
Hứa Danh Dương giãy giụa thế nào cũng  thoát  .
“Ông là ai mà dám giữ ? Một lũ   sống nữa ? Mau buông tay ngay!”
Thủ trưởng chỉ  siết tay , Hứa Danh Dương lập tức đau đến kêu lên.
Cha của Hứa Danh Dương thấy con gái   giữ, lập tức tức giận quát:
“Lại  kẻ lo chuyện bao đồng ở   nữa ? Mau buông tay cho ! Dám động đến con gái của Hứa Tam ,    từng nếm mùi gậy gộc  hả?”
Thủ trưởng chẳng thèm để ý, vẫn giữ chặt cổ tay của Hứa Danh Dương  buông.
Hứa Tam giận dữ, chỉ   bên cạnh, quát lớn:
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Cậu lên cho ! Cho ông  một bài học, đánh ông  quỳ xuống đất cho !”
Người  siết chặt nắm đấm, lao mạnh về phía .
Thủ trưởng  né tránh mà buông cổ tay Hứa Danh Dương , dùng tay bắt lấy nắm đ.ấ.m của đối phương, đồng thời tay còn  giữ chặt cánh tay , chân quét mạnh xuống —“Bốp!”— ngã nhào xuống đất, đau đến kêu la thảm thiết.
Hứa Danh Dương ôm cổ tay , gào lên:
“Đau c.h.ế.t mất! Cha, cha xem , tay con đỏ hết ! Con mới    đấy!”
Hứa Tam thấy tình hình  , lập tức vung tay  lệnh:
“Tụi bây còn  đó  gì? Xông lên hết cho ! Đánh c.h.ế.t chúng nó! Không cần nương tay, đánh cho chúng nó  dám hó hé gì nữa!”
Đám    lệnh lập tức lao đến.
Chú Trương kéo   :
“Tiểu Miên, cháu  xa  chút, lát nữa đánh  đừng để  liên lụy.”
 ngoan ngoãn lùi  xa,  nhịn  mà siết chặt nắm tay cổ vũ cho các cô chú.
Chưa đầy một phút, đám côn đồ    đánh ngã sạch sẽ.
Sắc mặt Hứa Tam cực kỳ khó coi,  ngờ đám   dẫn theo   đánh gục dễ dàng như .
Lúc , ông  mới bắt đầu thấy sợ, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh:
“Các  đúng là to gan! Cứ đợi đấy,  sẽ cho các   thế nào là sống  bằng c.h.ế.t!”
Thủ trưởng  lạnh, như thể    một câu chuyện nực :
“Ồ? Làm cho bọn  sống  bằng c.h.ế.t ? Được thôi,  cho ông một cơ hội, lập tức gọi  đến ,   xem ai  thể khiến bọn  biến mất đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-gai-bi-chem-17-nhat-toi-mang-huan-chuong-quan-cong-cua-cha-me-quy-truoc-cong-quan-khu/7.html.]
Hứa Tam    thì lập tức phấn chấn, vội lấy điện thoại  gọi.
Chưa đầy mười phút ,  một  xuất hiện.
Chẳng  đây là  của Cục Quản lý thị trường hôm  ?
Người đó  xuống xe,  thấy Thủ trưởng lập tức biến sắc, lúc lướt qua Hứa Tam còn ném  một câu:
“Đồ ngu.”
Sau đó, ông  cúi đầu lễ phép:
“Chào lãnh đạo! Người bên  còn trẻ nông nổi, là  quản lý  .”
Hứa Tam lập tức đơ , vẫn  cam tâm, tiếp tục gọi điện thoại.
Người đến ngày càng nhiều, từ đủ  ngành nghề, nhưng tất cả đều kính cẩn   lưng Thủ trưởng,  ai dám hé răng.
Cuối cùng, ngay cả thị trưởng cũng xuất hiện.
Vừa  thấy Thủ trưởng, Thị trưởng lập tức nước mắt giàn giụa:
“Thủ trưởng, ngài đến   báo  một tiếng, để  còn chuẩn  đón tiếp ngài cho chu đáo?”
Thủ trưởng  lạnh, chỉ tay về phía đám  đang  la liệt  đất:
“Chẳng  đây là nghi thức chào đón  ?”
Thị trưởng  gượng,  sang quát mắng Hứa Tam:
“Còn  mau lăn qua đây xin  Thủ trưởng!”
Hứa Tam sợ đến mức lập tức quỳ rạp xuống,  lăn  bò đến ôm chặt lấy chân Thủ trưởng, tự tát  mặt :
“Thủ trưởng,  xin ! Là   mắt  tròng,  nhận  ngài,  thành tâm xin !”
Thủ trưởng hừ lạnh một tiếng,  trầm giọng :
“Mọi , hôm nay  đến đây là vì hai chiến hữu than thiết của —đồng chí Tống Kiến Quốc và Lý Vũ Bình. Họ   dũng hy sinh khi  nhiệm vụ, nhưng con cái của họ   chèn ép,  đánh đến mức  nhập viện  phòng chăm sóc đặc biệt.”
Nói , ông lấy  hai tấm huân chương hạng nhất:
“Con họ   nơi nào để kêu oan, đành tìm đến . Hôm nay,  nhất định  đòi  công bằng,  thể để những   hy sinh vì đất nước  lạnh lòng nơi chín suối!”
“Người nhóm lửa sưởi ấm cho  khác,  thể để họ c.h.ế.t cóng trong gió tuyết!”
Vừa  thấy hai tấm huân chương , sắc mặt tất cả   đều  đổi.
Hứa Danh Dương sợ đến mức quỳ sụp xuống đất:
“Sao  là thật chứ? Bọn họ thật sự là con của liệt sĩ ?”
Hứa Tam đổ mồ hôi lạnh,   liền quát lớn:
“Con ngu ! Biết họ   phận như  mà mày còn dám gây chuyện?”
Hứa Danh Dương mặt cô tái nhợt, lắp bắp:
“Con… con  ngờ là thật… Con cứ tưởng cô  chỉ hù dọa con thôi! Cô    rõ ràng mà!”
Thị trưởng thấy tình hình , lau mồ hôi  trán, vội vàng :
“Thủ trưởng, ngài yên tâm,  nhất định sẽ cho con cái của liệt sĩ một lời công bằng!”
Thủ trưởng liếc ông  một cái, hừ lạnh:
“Điều tra ngay! Nhà họ Hứa dám ngang nhiên tác oai tác quái như , chắc chắn  kẻ   chống lưng. Đào hết  cho , ai đáng phạt thì phạt, ai đáng bắt thì bắt! Nếu hôm nay   đến, chẳng  thành phố A   thành của nhà họ Hứa  ?”