CHỊ GÁI BỊ LIỆT, TÔI ĐƯỢC SINH RA ĐỂ LÀM NGƯỜI HẦU CHO CHỊ - 1

Cập nhật lúc: 2025-11-02 15:34:09
Lượt xem: 172

tên là Hứa Tiểu Mai, chị tên là Hứa Mai.

 

Bố sinh chỉ để chăm sóc chị liệt giường.

 

còn cao đến bàn , bắt đầu học cách lau , đút cơm cho chị.

 

Khi những đứa trẻ khác mẫu giáo, ở nhà trông chị, khi chị tiểu nặng, sẽ mang bô tới cho chị.

 

Chị liệt giường, tâm trạng thất thường, thường xuyên dùng tay cấu véo khiến đầy vết bầm tím.

 

kêu một tiếng, mặc chị cấu véo, thậm chí dám chạy.

 

Vì chỉ khi đầy vết thương, mới ôm lòng mà , dỗ dành như một bình thường: "Ngoan nào, bảo bối của khổ quá ."

 

Lúc tâm trạng chị , chị sẽ tết tóc cho , mỉm : "Tiểu Mai là chỗ dựa cả đời của chị, chị chỉ thể dựa em thôi."

 

Vì mấy lời đó của chị, cam lòng chịu khổ chịu mệt.

 

Bởi vì là chỗ dựa duy nhất của chị, khi bố già , chỉ mới thể chăm sóc cho chị.

 

Cho đến ngày hôm đó, một trai lớn bước nhà , bế chị từ xe lăn lên xoay vòng vòng, chị ôm lấy cổ , khúc khích gọi " ơi".

 

Lúc đó mới , thì còn một trai.

 

—-

 

Anh trai đặt chị xuống, ôm lấy bố .

 

Mẹ đến mắt đỏ sưng cả lên: "Biết con bận, nhưng cũng nên về nhà thăm nom chứ."

 

Anh liếc chị, khẽ : "Nhìn thấy Hứa Mai những năm như , con thật sự chịu nổi."

 

Chị mắt đỏ hoe, dụi mắt : "Là của em, , tại em lúc đó giận lây sang , lời khó , khiến thể về nhà."

 

Anh trai cúi mắt, buồn bã : "Thật của ."

 

Bố vỗ vai : "Đàn ông thì ngoài bươn chải, tình hình nhà bây giờ thế , thể để con ràng buộc mãi ."

 

"Những năm gần đây, tình trạng của Hứa Mai cũng khá hơn , thứ sẽ thôi."

 

thu trong góc dám gần, nhưng trong lòng kìm vui mừng.

 

Thì cũng một trai.

 

Con bé béo ở cạnh nhà cũng một trai, ghét nó béo, còn trèo cây hái lựu cho nó.

 

Giờ cũng một .

 

Anh cao lớn, trai, cả như đang phát sáng.

 

Anh trò chuyện với bố lâu, hỏi thăm tình trạng sức khỏe của chị, cuối cùng cũng chú ý đến đang trốn trong góc.

 

Anh cúi về phía .

 

"Đây là Tiểu Mai ? Năm nay mấy tuổi ?"

 

khuôn mặt đầy sức sống của , khẽ nắm lấy vạt áo, căng thẳng : "Tám tuổi."

 

Anh dường như cũng giơ tay bế , nhưng mới đưa tay lên thì buông xuống.

 

bộ quần áo dính đầy dầu mỡ như cái giẻ lau của , hổ cúi đầu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-gai-bi-liet-toi-duoc-sinh-ra-de-lam-nguoi-hau-cho-chi/1.html.]

Ánh mắt lóe lên vẻ lúng túng, nhanh chóng hỏi tiếp: "Học lớp mấy ?"

 

trả lời.

 

Mẹ : "Con bé Tiểu Mai nhà ghét học lắm, nên bọn cho nó học."

 

, khẽ phản đối trong lòng: "Không ."

 

thích sách, những quyển vở tập vẽ cũ của chị lật đến rách cả gáy .

 

dám , bởi vì mỗi học, nét mặt bố khó xử, còn chị thì trở nên lạnh nhạt, cả nửa ngày cũng chuyện với .

 

cúi đầu, bỗng thấy : "Sao thế , trẻ con thể học?"

 

ngẩng phắt đầu lên , mắt sáng rỡ.

 

Chị vui nhíu mày: "Anh mới về, đừng xen chuyện ."

 

Mẹ cũng cau mày: "Tiểu Mai thế thì học hành ích gì? Chỉ sợ học tâm tính bay bổng, chịu ở nhà chăm chị nó."

 

Anh trai đồng tình: "Bây giờ mà mù chữ, đến sống còn khó, chăm sóc Hứa Mai?"

 

"Ít nhất cũng học xong tiểu học."

 

Ánh mắt thoáng lưỡng lự: " nếu Tiểu Mai học, bố , ban ngày ai trông Hứa Mai?"

 

Anh thở dài: "Mẹ, xa một chút. Sau bố còn, Tiểu Mai cũng ngoài việc, thì cô và Hứa Mai sống bằng gì?"

 

"Giờ tìm việc gì cũng nhận mù chữ ."

 

Bố châm một điếu thuốc, nhả một vòng khói: "Tiểu Hồng đúng, Tiểu Mai dù thế nào cũng thể là đứa mù chữ."

 

hiểu họ đang gì, chỉ , học .

 

Giống như cô bé béo nhà bên, thể ba lô xinh , hộp bút mới, và những quyển vở thơm tho.

 

trai thật hạnh phúc.

 

Anh trai là nhất đời với .

 

Buổi tối, đẩy xe lăn đưa chị phòng tắm để lau cho chị.

 

Vừa mới nhúng khăn nước, chị giơ chân đá đổ chậu nước.

 

Chị rút từ lưng ghế xe lăn một hộp kim chỉ, lạnh giọng : “Đưa tay.”

 

hộp kim chỉ đó, sợ đến run rẩy.

 

Đã lâu chị còn véo nữa, nhưng bây giờ, mỗi khi chị tức giận, chị lấy thứ đó .

 

lùi một bước, hoảng hốt hỏi: “Em... em gì khiến chị vui ?”

 

Chị cao giọng quát: “Tay!”

 

“Hứa Tiểu Mai, giờ ngay cả lời chị em cũng nữa ?!”

 

đôi mắt dữ tợn của chị, vội vàng : “Không , chị, em dám lời chị.”

 

đưa tay , khẽ cầu xin: “Chị... thể...”

 

 

 

Loading...