“Lần hứa, sẽ sớm về với con.”
đồng ý.
ở một trong ngôi nhà trống rỗng đó nữa.
Rất đáng sợ.
, nếu từ chối, sẽ cho là ngoan.
“Vâng, .”
cúi đầu, hỏi về chuyện tiền nong nữa, chỉ khẽ hỏi: “Mẹ, con thể tiếp tục học ?”
Mẹ khựng .
“Tất nhiên .”
Ánh mắt bà sang hướng khác: “Hôm đó trong lúc giận thôi, Tiểu Mai thích học thì cứ .”
Việc điều trị của chị thuận lợi, chị mất cảm giác ở phần , thường đang ngủ thì tè dầm.
thích thấy điểm cao của , nên từ đó mang bài thi bảng điểm về nữa.
Còn tay trái , vì tập phục hồi, nên thể nâng cao hơn ngực.
Do thường xuyên nghỉ học thể d.ụ.c và tham gia hoạt động nhóm, thêm tính trầm lặng, nên dù cấp hai, vẫn chẳng bạn bè.
cứ thế lớn lên một , đến năm mười lăm tuổi.
Mỗi ngày, giúp chị ga, giặt chăn, thường đến một hai giờ sáng mới ngủ.
Một thấy trong siêu thị tấm lót vệ sinh dành cho lớn, mua về.
chị nhất quyết dùng.
Chị chị sống trong nhục nhã.
đợi chị ngủ lén lót , phát hiện, chị xé nát hết, ném cả miếng dính phân tiểu mặt .
“Em trải cái thứ cho chị gì? Cái chỉ già mới dùng, chị mới ba mươi thôi, chị sẽ khỏi!”
mệt mỏi bên giường, nhỏ: “Chị, chị cũng nghĩ cho em một chút ...”
Như chạm vết thương, chị trừng mắt giận dữ:
“Nghĩ cho em? Tại chị nghĩ cho em? Nếu vì chị tai nạn, thì gì em đời! Chính vì chị mà bố mới sinh em đấy!”
“Em giặt chăn cho chị là chuyện đương nhiên! Hay bây giờ em lớn , chán chăm chị tàn phế ?”
Chị , ánh mắt như xuyên thấu tim gan.
im lặng, lặng lẽ thu dọn đống lộn xộn, chạy phòng tắm tắm nước lạnh.
Khi , chị bình tĩnh .
Khi tắt đèn leo lên giường, giọng chị vang lên trong bóng tối.
“Tiểu Mai, khi nãy chị nặng lời, đừng để trong lòng nhé.”
“Chị em khổ mấy năm nay, trai bên M quốc kỹ thuật thể giúp chị dậy , sẽ cố gắng kiếm tiền, đưa chị chữa.”
“Đến lúc chị khỏi, chị sẽ bù đắp cho em.”
“Chúng sẽ dọn đến căn nhà lớn hơn, vẫn ở cùng một phòng, ban ngày chơi với , tối cùng xem phim, ăn món ngon.”
“Còn thể cùng du lịch, chụp nhiều ảnh nữa...”
Chị những điều thật , còn , nhắm mắt mà đầu óc trống rỗng.
chị , mà chị ... sáu năm hề liên lạc.
Cảm giác tội của chỉ cho phép học hết cấp hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-gai-bi-liet-toi-duoc-sinh-ra-de-lam-nguoi-hau-cho-chi/4.html.]
thi đậu trường trung học nhất thành phố, nhưng cho .
“Tiểu Mai, con gái cần học cao thế , học hết cấp hai là đủ .”
“Nếu ở nhà cả ngày, thì ngoài kiếm việc , để ở nhà chăm chị con.”
khuôn mặt già nua của , bà còn sức nữa.
Mẹ sinh khi lớn tuổi, giờ gần sáu mươi.
Năm ngoái, bà đuổi việc, giờ còn ai thuê, chỉ thể việc vặt.
Bố chấn thương lưng, thể lao động nặng, trai bỏ bảy năm tin tức.
Lần , nhà thực sự hết tiền, đến ăn còn khó.
“Mẹ, con học giỏi mà. Trong kỳ thi con top 10 của thành phố, trường trung học bây giờ đều cần thành tích , học sinh như con họ sẽ cho học bổng.”
“Con tìm hiểu , nếu con học ở Nhất Trung, họ chỉ miễn học phí mà còn cho học bổng 20.000.”
“Hơn nữa, mỗi học kỳ học sinh top 3 còn thêm 10.000.”
“Mẹ, tiền kiếm thì phí lắm.”
Mắt sáng lên: “Thật ?”
bình thản đáp: “Thật.”
Sau khi đồng ý cho học, chị nổi cơn tam bành.
Tưởng , nhưng hết.
Không hiểu cuối cùng chị chịu nhường.
Chị còn đưa cho cuốn sổ và cây bút ngày xưa chị dùng thời trung học, như để lành.
Rồi câu chú ngữ quen thuộc:
“Tiểu Mai, dù học cấp ba, cũng đừng quên chị, em là chỗ dựa của chị.”
Lên cấp ba, vì tiền học bổng, cuối cùng chịu dậy sớm giúp chị rửa mặt, lau .
Còn chị thì vẻ “ngộ” , chịu dùng tấm lót lớn.
Không còn thường xuyên học muộn về sớm, trông bình thường hơn một chút.
Nhiều bạn chủ động chuyện với , thậm chí đùa giỡn.
vẫn chẳng hòa đồng.
Khi khác giờ chơi, học bài, bài tập.
Trong giờ thể dục, khi chơi theo nhóm, lặng lẽ học từ vựng trong góc.
, nếu giữ học bổng, sẽ buộc thôi học, trở về bên chị để bưng bô, giặt chăn.
còn đường lui.
Vì bạn cùng bàn chuyện trong giờ, chủ động xin một .
Từ đó, là kẻ cô độc.
học như điên, nào cũng đầu khối.
Đầu năm lớp 11, nhận học bổng, định kỳ nghỉ đông sẽ thêm, về nhà như thường lệ.
nhà như trộm, thứ lục tung.
yên ở hành lang, thấy sụp xuống sàn, nghẹn ngào tuyệt vọng.
“Nhà hết tiền , thật sự hết , bố con giờ dưỡng bệnh nửa năm, già , ai thuê , cả nhà giờ sống nhờ chút học bổng của con, bao nhiêu .”