CHỊ GÁI BỊ LIỆT, TÔI ĐƯỢC SINH RA ĐỂ LÀM NGƯỜI HẦU CHO CHỊ - 6

Cập nhật lúc: 2025-11-02 15:35:56
Lượt xem: 1,122

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày thi đại học, trời nắng .

 

Thi xong môn ngữ văn, bước khỏi phòng thi, giữa dòng đông đúc, thấy – Lưu Bình – đang đẩy Hứa Mai xe lăn.

 

Xung quanh, các phụ đều trông ngóng con , mặt lo lắng xen lẫn hồi hộp.

 

Chỉ hai họ là mang bộ mặt âm trầm như đến đòi mạng.

 

"Hứa Tiểu Mai!"

 

Hứa Mai mắt tinh, thấy liền gào lên: "Em còn định chạy nữa hả?!"

 

Lưu Bình xông tới túm chặt lấy .

 

Ánh mắt bà như ăn tươi nuốt sống: "Con nhãi , mày bỏ trốn ? Muốn bỏ rơi cái nhà để cao chạy xa bay?"

 

giãy lời nào, mạnh tay đẩy bà ngã xuống đất.

 

bò dậy túm lấy ống quần , gào lên: "Con bất hiếu!"

 

Ngay lập tức, đám cổng trường đồng loạt .

 

Lưu Bình lập tức lóc kể khổ: "Mọi ơi, ơn phân xử giùm ! cực khổ nuôi lớn con gái út, giờ với bố nó già , con gái lớn thì tàn tật, cần chăm sóc, mà nó lén thi đại học!"

 

"Nó thi đại học để gì, là để thoát khỏi cái nhà ? đúng là nuôi đồ vong ơn bội nghĩa!"

 

Lập tức, xung quanh bàn tán rầm rộ.

 

"Thật loại phụ thế ? Vì con rời khỏi mà cấm nó thi đại học?"

 

"Đây con ruột ? Nếu là con ruột thì nỡ đối xử thế?"

 

"Đây chẳng là Hứa Tiểu Mai ? nhận , đầu khối, học chăm. Với thành tích như chắc đậu Thanh Hoa hoặc Hoa Thanh. Nếu là , chắc nâng như trứng."

 

"Cô gái học giỏi thế , bà đúng là quá tàn nhẫn, phá hoại cả tương lai ."

 

...

 

Tiếng bàn tán nghiêng về một phía.

 

Mặt Lưu Bình dần tái mét.

 

vẫn chịu thua, gào lên: "Mấy thì gì?! Nếu nó ở chăm chị nó thì chẳng sinh nó! Sinh nó khi hơn bốn mươi tuổi, mất nửa cái mạng, nó cảm ơn?"

 

"Có ai hỏi cô bé sinh trong cái nhà ?"

 

" ! Có thế mới là bất hạnh. Cô bé đúng là phúc mười đời mới sinh học giỏi thế, đối xử thế ."

 

thở dài một .

 

Đã từng, lâu đây, từng nghĩ Lưu Bình là một bình thường, và gia đình cũng .

 

Cho đến năm lớp 3, mới nhận : hóa tất cả những đứa trẻ khác đều học – đó đặc ân.

 

mới cha nào khóa con trong nhà suốt nửa tháng như bà , chẳng khác gì g.i.ế.c .

 

mạnh mẽ rút chân khỏi tay bà , cuối cùng gọi một tiếng "".

 

"Công ơn sinh thành, con trả đủ. Từ nay mỗi một ngả."

 

"Không đời nào!"

 

Không đợi Lưu Bình lên tiếng, Hứa Mai hét lên phản đối.

 

"Hứa Tiểu Mai, em đừng mơ sống sung sướng bỏ bọn chị!"

 

, quanh đám thí sinh, càng thêm kích động: "Dựa cái gì? Dựa cái gì mà em thể sống khỏe mạnh, còn chị liệt cả đời? Đừng mơ!"

 

Ngực cô phập phồng dữ dội, như sắp ngất đến nơi.

 

Ngay giây , một mùi hôi thối nồng nặc xộc tới.

 

Mặt Hứa Mai lập tức tái nhợt vì hổ.

 

"Hôi quá, ai xì ?"

 

"Nhìn cô xe lăn, cái màu vàng vàng là gì thế?"

 

"Không lẽ là phân? Đã như còn ghen tị với em gái?"

 

Hứa Mai hét lên, bịt chặt tai.

 

Cũng dễ hiểu thôi, đây mỗi ngoài, đều với ánh mắt đồng cảm.

 

hôm nay, họ đầy ghê tởm.

 

Lưu Bình cũng hoảng hốt, cuối cùng buông , vội vàng đẩy Hứa Mai sang một bên.

 

cúi chào đám đông, cảm ơn vì họ lên tiếng bênh vực, nhanh chóng rời khỏi cổng trường.

 

Hai ngày đó, Lưu Bình và con gái vẫn tiếp tục gây chuyện, nhưng những thành công, còn dân clip tung lên mạng.

 

Mỗi họ xuất hiện, đám đông cố ý vây .

 

Kỳ thi đại học kết thúc, họ "nổi tiếng", đến cũng mắng chửi.

 

Còn , ngay ngày thi, mua vé máy bay đến thành phố khác.

 

Sang ngày hôm , Lưu Bình lấy điện thoại của .

 

Trong điện thoại, giọng bà còn hung hăng như hôm ở cổng trường nữa, mà mềm mỏng:

 

"Tiểu Mai , thi xong thì về nhà , ba tổ chức tiệc mừng cho con."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-gai-bi-liet-toi-duoc-sinh-ra-de-lam-nguoi-hau-cho-chi/6.html.]

 

"Không cần ."

 

"Tiểu Mai, con thể như ?" – giọng bà bắt đầu đổi.

 

"Con thi đại học , còn gì nữa?"

 

"Ba bàn , đồng ý cho con học đại học."

 

"Về nhà? Tiếp tục hầu hạ Hứa Mai, bưng phân lau nước tiểu, chịu đựng chị mắng nhiếc ?"

 

"Con chăm sóc chị nhiều năm , chị từng cảm ơn con dù chỉ một chút ?"

 

Lưu Bình nghẹn lời: "Chị... chị là chị con mà..."

 

"Vậy ai khiến chị nông nỗi đó, họ mà đòi! Con nợ chị gì cả."

 

Vừa thu dọn phòng trọ mới, : "Con đổi tên ."

 

"Con còn là Hứa Tiểu Mai nữa."

 

"Con là Hạ Phi."

 

Mùa hè năm , tái sinh, bay về bầu trời thuộc về .

 

thi đúng phong độ, đỗ Đại học Hoa Thanh.

 

Sau khi nghiệp, chọn du học, tự mở công ty riêng.

 

Số điện thoại sớm đổi, cắt đứt liên lạc với nhà họ Hứa.

 

Sáu năm , trở về nước để mở rộng công việc.

 

Tháng thứ hai khi về, nhận điện thoại từ đồn cảnh sát.

 

Tới nơi, thấy một phụ nữ tóc bạc, lưng còng – là Lưu Bình.

 

hơn bảy mươi, gầy trơ xương.

 

Vừa thấy , bà lao tới nắm tay , run lẩy bẩy.

 

"Tiểu Mai, con gái của ..."

 

Cảnh sát , dù lý do gì, vẫn chu cấp cho cha già, nếu sẽ phạm pháp.

 

Lưu Bình lẽo đẽo theo rời khỏi đồn.

 

"Tiểu Mai, chậm thôi, để con kỹ hơn."

 

túm lấy vạt áo , dùng cái giọng dỗ dành như hồi bé.

 

"Vết sẹo mặt còn nữa, con quá, đúng là con gái của ."

 

Cái giọng mà mỗi , đều mềm lòng.

 

, chút do dự hất tay bà .

 

Lưu Bình lùi hai bước: "Tiểu Mai, ba con mất hai năm , liên lạc với con, con cũng về chịu tang."

 

biểu cảm.

 

"Chị con... mấy năm nay dậy nổi, lưng mọc đầy giòi, tính tình càng lúc càng dữ dằn."

 

"Mẹ chịu hết nổi , ngày nào cũng hầu hạ nó mà còn c.h.ử.i mắng."

 

thẳng: "Đừng giở trò kể khổ với ."

 

"Tiểu Mai, sẽ lo cho chị con nữa, mỗi ngày nấu thịt cho con ăn."

 

Ngày bé, luôn thèm thịt hầm nấu, nhưng từng miếng thịt đều bát của Hứa Mai.

 

khẽ.

 

"Bà nghĩ còn thiếu thịt ăn ?"

 

Lưu Bình túm áo, như năm xưa.

 

"Mẹ sắp c.h.ế.t , chỉ ở bên con thêm chút nữa. Hồi con bé, từng chăm sóc con tử tế."

 

"Mấy năm nay, trong mơ luôn thấy con nhỏ bám lấy ..."

 

"Không cần ." ngắt lời.

 

"Để tránh bà c.h.ế.t đói, mỗi tháng gửi hai trăm tệ."

 

Lưu Bình vội : "Không, thật sự vì tiền."

 

"Dù bà vì gì nữa, cũng đừng xuất hiện mặt nữa."

 

bước lên chiếc Porsche đậu bên đường, hạ cửa kính:

 

"Nếu bà hài lòng, thể kiện tòa."

 

Lưu Bình run giọng hỏi: "Tiểu Mai, con vẫn còn giận ?"

 

lắc đầu: "Từ ngày bà định đem tiểu tam cho ông Kim để đổi tiền cứu con trai bà, còn ."

 

"Đừng gọi bằng cái tên đó nữa, buồn nôn lắm."

 

đạp ga, để bà phía .

 

hết

 

Loading...