“Cái mặt già ,    giấu  …”
 
Mẹ  gào  inh ỏi. So với hỏi —kẻ  ngoài—họ chuyển trọng tâm sang  và chị.
 
Hỏi thêm vài điều, công an gật gù, coi như kết thúc.
 
Chỉ   trong lòng nơm nớp,    đang tính gì.
 
Cho tới khi liệm Hứa Bình An xong,  đóng cửa, mới hiện nguyên hình…
 
13
 
“Mày tưởng    chuyện mày  , Triệu Hiền?
 
“Hôm nay trong nhà chỉ  ba  con ,   trắng : thuốc là do mày bỏ.  đến nước ,    nhà  ầm ĩ nữa.”
 
Nói đến đây,  liếc xéo ,  chậm rãi:
“Thế  nhé: mai  tìm mối cho chị mày. Chỉ cần mày ngoan ngoãn đẻ một đứa,  coi như tất cả là do thằng c.h.ế.t tiệt chồng chị mày gây .
 
“Nếu mày  chịu, tao sẽ  hết với công an. Mày thử đoán xem, mày còn  học nổi ? Có  tù ?”
 
  ói.
 
Không hiểu     ám ảnh mấy chữ truyền tông nối dõi đến thế?
 
Rõ ràng Hứa Bình An  chết, ba  cũng  tù.
 
Nếu   chạy nhanh,  tiếp theo c.h.ế.t  tay ba sẽ là bà.
 
Một thằng đàn ông như thế, còn sợ nhà nó đoạn hậu?
 
 run giọng:
“Mẹ…  tha cho con  ? Ba   tù,  khi còn  bắn…  hà tất gì bận tâm đến hương hỏa nữa?
 
“Con cũng là con gái của  mà. Sao    tìm  ép con? Lần  là  rể,   là ai? Sao cứ dùng mấy cách hèn hạ ?
 
“Con hứa   lấy chồng sinh con, để con mang họ Vương, nối dõi cho nhà — ?”
 
Mẹ gằn giọng:
“Không.
 
“Mày là  chổi. Thầy bói  —nếu   mày, thằng em trai sinh  mày   chết. Nếu   mày, tao cũng  sinh  con gái.
 
“Mày ở nhà  chỉ là họa. Nên tao mới bắt chị mày ở   con trai, còn tống cổ mày  khỏi nhà.”
 
Đầu  ù .   từng nghĩ  ,  còn sinh một đứa con trai.
 
Bà chìm  hồi ức,  tiếp:
“Hồi đó mày hơn một tuổi, tao sinh bé trai— kịp  một tiếng  chết.
 
“Nếu  vì mày, tao  chịu từng  khổ. Tao cũng   ba mày đánh,  càng  xảy  chuyện bây giờ. Tất cả do mày.
 
“Nói cho mày , mày chịu cũng  chịu,  chịu cũng  chịu!”
 
Trước đây  tưởng điên nhất là Hứa Bình An. Giờ mới thấy, điên nhất chính là  .
 
Bà bất ngờ đè  xuống sàn, quát chị:
“Huệ Như! Tìm dây trói nó ! Con   lắm mưu—đừng để nó chạy.”
 
Chị đáp đầy phấn khích.     van:
“Con đồng ý… con đồng ý   ?”
 
Xem , đưa  hai đứa,  còn  tiễn thêm hai đứa nữa.
 
Vì c.h.ế.t bất đắc kỳ tử,  thêm Hứa Bình An mồ côi, nên đám   nhanh.
 
Chớp mắt, còn một ngày nữa là mở trường.
 
 , định  tay, chúng sẽ  bỏ lỡ dịp .
 
Đêm   chợp mắt, cửa vốn khóa   mở, một bóng lén lút nhảy bổ .
 
Đi kèm là giọng bỉ ổi:
“Đừng trách tao…  mày bảo tao tới gieo giống…”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-khong-sinh-duoc-con-me-cung-chi-dua-toi-len-giuong-anh-re/5.html.]
 gào cứu, nhưng tay cầm d.a.o  rảnh— đ.â.m loạn  cổ và n.g.ự.c .
 
Máu nóng rực phun đầy mặt, như  về kiếp .
 
Mẹ   chạy   chửi:
“Đồ vô dụng! Gào cái gì mà gào! Mẹ mày c.h.ế.t  ? Một con nhỏ cũng  xử xong!”
 
Thấy  đàn ông   hạ gục,  bước tới,  siết chặt dao, chờ bà lọt tầm—đâm thẳng  cổ.
 
Như kiếp , bà  c.h.ế.t  tay .
 
Tiếp theo là chị .
 
Cái kẻ từ nhỏ ức h.i.ế.p ,  coi  là —Vương Huệ Như.
 
Đẩy cửa , chị còn đang ngủ.
 
Thấy  tới, chị dựng bật dậy:
“Vương Triệu Hiền! Mày vô phòng tao  gì?
 
“Mẹ ?”
 
  khẽ:
“Chết . Cả thằng đàn ông   cũng chết—do tao giết.”
 
Giọng chị rung rõ:
“Mày  gì? Mày giết… mày g.i.ế.c ?”
 
 bình tĩnh hơn bao giờ hết—như trở  khoảnh khắc điên loạn nhất đời :
“Ừ, tao g.i.ế.c . Giết một là giết, g.i.ế.c hai là giết, g.i.ế.c ba… cũng vẫn là giết.
 
“Giờ tao tiễn cả nhà chúng mày  đoàn tụ.”
 
Câu  khiến chị hoảng loạn, thét lên lao  .  chỉ đưa chân, chị vấp ngã sóng soài.
 
Ánh trăng xuyên qua khe kính  đỉnh cửa gỗ, rơi đúng lên t.h.i t.h.ể  —máu me đầy ,  còn  thở.
 
Thấy cảnh , kẻ vênh váo khi nãy giờ  rụng rời chân tay.
 
14
 
  liều một phen, dứt khoát kết thúc mạng sống của ả.
 
Chết , cuối cùng tất cả đều c.h.ế.t .
 
Nhìn cái xác đổ gục  nền đất,  siết chặt hung khí, từng bước từng bước  về phía đồn công an.
 
Đẩy cửa bước ,   thấy chú công an quen thuộc .
 
Lần    còn kìm nén nổi nữa, con d.a.o rơi khỏi tay,  bật :
“Chú công an… cháu  g.i.ế.c …”
 
Rồi cả    cuồng,  đó   gì nữa.
 
Khi tỉnh , bên cạnh    ít công an.
 
Có mấy   từng gặp—là gọi từ huyện xuống.
 
 tỏ  hết sức hoảng loạn, gần như  năng lộn xộn.
 
 
  vẫn thuật  rõ ràng.
 
  với họ:    vì gã đàn ông xông  phòng  cưỡng h.i.ế.p .
 
Còn con d.a.o từ — chuyện của ba,   sợ nên giữ để phòng . Nửa đêm  một  đàn ông xuất hiện trong phòng,    vì   đ.â.m  thương  .
 
Chỉ  tình cảnh hỗn loạn,  với chị cũng xông  “giúp”, miệng cứ bắt   sinh nối dõi cho nhà họ Vương. Dao của    đ.â.m trúng ai.   sợ,    đẻ con,    học.
 
Nói đứt quãng xong,   nức nở, cuối cùng còn tội nghiệp hỏi:
“Cháu g.i.ế.c …   sẽ  xử b.ắ.n  ạ?”
 
Vài công an  ,  trả lời.
 
Chỉ  chú công an mà  đây  từng báo án khẽ :
“Xem  là phòng vệ chính đáng, nhưng… con , con  phòng vệ quá mức.”