"Hiểu lầm?" Mẹ Nguyễn thật sự thể nhịn nữa: "Đầu tư chuyện đó liền , tìm phá hư đèn hành lang cô , tìm khiêu khích Quý phu nhân chán ghét Tố Tố cô , cô thể ngoan độc như thế! Cô cần giảo biện nữa, trong tay video. Tố Tố đáng thương của cô hại thành như , cô , thấy cô!"
* * *
Nguyễn Mạn lóc, cũng Nguyễn đuổi khỏi nhà họ Nguyễn.
Ngồi xe, cô ghé tay lái gào .
Từ nhỏ đến lớn, mặc kệ cô sai chuyện gì, đều sẽ trách cô , còn che chở cô . Sau Nguyễn Tố nhận về, vẫn đối với cô như , thậm chí so với Nguyễn Tố càng mật hơn. Cô vẫn luôn cho rằng, thế giới , thể hề do dự mà giữ yêu thương cô , tuyệt đối tính đến Nguyễn. Hiện tại vẫn luôn thiên vị cô , mà bao giờ thấy cô nữa.
Có một khắc, cô thật sự hối hận.
Hối hận vạch trần thế, hối hận cho bọn họ , cô là con gái sinh nhà họ Nguyễn.
Nguyễn Tố ở cửa quán cà phê đụng Chu Vũ Lam.
Năm nay mưa mùa xuân tựa hồ nhiều.
Chu Vũ Lam đang ở mái hiên quán cà phê, là đang trốn mưa là đang ngẩn .
Hai đều nhận , thật sự là ấn tượng khắc sâu, Chu Vũ Lam cùng cô chào hỏi: "Nguyễn tiểu thư, thật ngại quá, cây dù hôm đó quên trả cho cô."
Nguyễn Tố chút kinh ngạc, nghĩ tới cô còn nhớ rõ chính , liền nhấp môi : "Không , hôm nay vẫn mang dù ?"
"Hình như ." Chu Vũ Lam về phía cây dù trong tay cô: "Lần còn kịp cảm ơn cô, cô đây mua cà phê , nếu mời cô uống?"
Từ khi Quý Minh Sùng khỏe về , Nguyễn Tố cũng khôi phục tiết tấu sinh hoạt như , ngày tháng nhàn nhã trôi qua.
Cô thích uống cà phê nơi , đôi khi thời gian gấp gáp, liền sẽ đóng gói mang , thời gian gấp, liền sẽ bên cửa sổ uống cà phê thả lỏng đầu óc.
"Được a." Nguyễn Tố gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-muon-ben-em/chuong-140.html.]
Hai lựa chọn ghế dài dựa cửa sổ thanh tĩnh.
Chu Vũ Lam cũng gọi một ly cà phê và một đĩa bánh kem nhỏ như Nguyễn Tố.
"Ngày đó kỳ thật là giải thích với cô, điều thấy cô hình như việc bận, nên với cô." Chu Vũ Lam dùng cái thìa nhỏ quấy cà phê, nhớ tới cái gì ngẩng đầu với Nguyễn Tố: "Cô hẳn là còn nhớ rõ cô ở trạm tàu điện ngầm nhặt một bản thảo thiết kế chứ?"
Nguyễn Tố kinh ngạc: "A, cô là?"
" , là . thấy cô dùng túi văn kiện của trung tâm kiểm tra sức khoẻ để bản thiết kế, nghĩ dứt khoát qua cảm tạ cô, cũng coi như là đánh bậy đánh bạ , nghĩ tới thật sự tìm cô . Thật sự cảm ơn cô, bản thảo thiết kế đối với mà quan trọng."
Nguyễn Tố phục hồi tinh thần , vội : "Chỉ là chuyện nhỏ tốn sức gì, cần khách khí."
"Lại tiếp chúng duyên, ?"
Nguyễn Tố suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu: "Hình như là ."
Thành phố lớn cũng lớn, nhỏ cũng nhỏ.
Hai cũng chẳng quen, cũng cùng vòng bạn bè, mà liên tiếp đụng nhiều , đích xác coi như là duyên phận.
Giữa và như từ trường, Nguyễn Tố cùng Chu Vũ Lam bất luận là bối cảnh phận, vòng bạn bè là lĩnh vực công tác đều bất đồng, nhưng kỳ quái, hai thể chuyện với . Vốn dĩ hôm nay Chu Vũ Lam chuyện phiền lòng, cô cũng thể với ai, cùng Nguyễn Tố hàn huyên một hồi, tâm tình ngược thoải mái hơn nhiều.
Cuối cùng lúc từ biệt, Chu Vũ Lam đưa mời: "Ngày đó, chính là ngày cô cho mượn cây dù, bóng dáng cô, liền linh cảm. Sau khi trở về lâm thời vẽ bản thiết kế, thích để cho dựa theo đo đưa mà , hẳn là ngày mai hoặc là hôm sẽ đưa đến phòng việc của . Nếu cô hứng thú cũng thời gian mà , ngày mai đến xem một chút ?"
Nguyễn Tố chần chờ một chút.
Lấy cô linh cảm thiết kế váy cưới ?
Trước đó cô thấy qua thiết kế của Chu Vũ Lam, là kinh diễm cũng khoa trương.
Chu Vũ Lam từ trong túi xách lấy một tấm danh đưa cho cô, nhoẻn miệng : "Đây là danh của , phía phương thức liên hệ của và địa chỉ phòng việc, cách nơi cũng xa, ngày mai khi cô tan tầm nếu rảnh, thể qua xem. thấy hình hai chúng giống, chừng cô cũng thể thử chiếc váy cưới xem .." Cô dừng một chút: "Không nhất định kết hôn mới thể mặc váy cưới, váy cưới cũng nhất định là mặc cho đàn ông xem, ."