Nguyễn Tố dáng vẻ chân thành nỡ của Đậu Tương, cuối cùng nhịn đưa tay sờ những lọn tóc nhỏ của bé. tay chạm tóc, cuối cùng đặt lên vai .
"Không cần , đây là nhẫn của con, con vẫn nên giữ kỹ tặng cho cô gái mà con thích sẽ hơn."
Đậu Tương thật cũng nỡ.
Cậu giá trị của chiếc nhẫn kim cương, chỉ nghĩ đây là đồ bố tặng cho , cảm tình đối với nó vẫn là nỡ cho .
"Vậy thím thì ?" Đậu Tương hỏi: "Không nhẫn, cái cây nho thím. Con ghét cô lắm, may mà cô trở thành thím của con."
Nguyễn Tố nghĩ nghĩ, để túi đồ trong tay xuống. Từ trong túi lấy một chiếc nhẫn bạc, đưa cho Đậu Tương cẩn thận xem: "Con xem, thím cũng một chiếc nhẫn."
Chiếc nhẫn bạc do nuôi tặng cho cô.
Không là đồ vật đáng tiền gì, nhưng là chiếc nhẫn mà nuôi trân trọng nhất.
Mẹ nuôi của cô là ruột của Nguyễn Mạn. Lúc cô đời lâu, ruột của Nguyễn Mạn cho rằng cô chính là con gái của họ. Bọn họ sinh con trai, vì bỏ cô ở cửa bệnh viện. Y tá bệnh viện bế cô về giao cho nuôi. Mẹ nuôi thể sinh đẻ , xung quanh đều tìm cho bà một đứa trẻ để giúp bà dưỡng già. Đáng tiếc, cô qua sinh nhật mười tuổi, nuôi còn kịp hưởng phúc lâm bệnh qua đời.
"Ai cho thím nhẫn ?" Đậu Tương tò mò hỏi: "Cũng là của thím cho ?"
Nguyễn Tố gật đầu: "Mẹ của thím cho thím."
Đậu Tương thở dài một : "Trước đây bà Nguyễn bất công, thật đúng là. Mợ xem, chiếc nhẫn bà cho thím chút nào."
Nguyễn tố , cũng sửa câu của Đậu Tương.
"Tuy là , nhưng mà thím thích."
Đậu Tương thím dâu nhà , chỉ cảm thấy cô thật là đáng thương, còn đáng thương hơn cả nó nữa. Nó nhịn thở ngắn than dài, nhớ cái gì ánh mắt sáng lên. Kéo tay áo của Nguyễn Tố, bảo đảm: "Thím yên tâm , chú con tài giỏi. Đợi chú tỉnh sẽ mua cho thím một chiếc nhẫn lớn nhất, sáng nhất. Đến lúc đó cho cây nho tức c.h.ế.t luôn."
Đậu Tương cũng giống như Quý , tin chắc là chú nó sẽ tỉnh , vấn đề chỉ là sớm muộn mà thôi.
Nguyễn Tố : "Được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-muon-ben-em/chuong-6.html.]
Hai vui vẻ trở về nhà. Mẹ Quý thấy Đậu Tương ôm xe ô tô điều khiển về, môi mấp máy nhưng cũng gì.
Buổi trưa Nguyễn Tố bếp. Hiệu quả của máy hút khói lắm, mùi khói bếp từng đợt từng đợt xông thẳng phòng khách, xộc thẳng mũi Quý và Đậu Tương.
Nguyễn Tố thích tự xuống bếp. Tuy rằng chút phiền phức, nhưng so với giọt thức ăn bên ngoài thì tiết kiệm chi phí hơn nhiều. Ví dụ như bữa trưa, nếu gọi thức ăn bên ngoài ít nhất cũng hết hơn một trăm tệ. để cô tự nấu, thì chỉ tốn nhiều nhất là bảy, tám mươi tệ, còn ăn hai bữa. Thật là !
Đậu Tương và Quý thức ăn ở bàn, càng đói hơn.
Có cánh gà chiên coca, cá vược hấp, tôm luộc. Còn cả canh nấm. Có thể là sắc hương vị đều đủ.
Bữa ăn , ba đều ăn ngon lành.
Buổi chiều, Nguyễn Tố trở về phòng mát xa thể cho Quý Minh Sùng. Nỗi sợ hãi lớn nhất khi chăm sóc thực vật chính là những vết hoại tử. Cô theo lời hướng dẫn của bác sĩ, dìu dậy tập động tác. Sau một hồi tập luyện, cả cô là mồ hôi. Tuy bây giờ Quý Minh Sùng gầy ít, nhưng vẫn là một lớn cao hơn một mét tám. Bác sĩ còn nên chuyện với thường xuyên hơn, Nguyễn Tố Quý Minh Sùng như thế , cũng nên gì với .
Cô tin là thể thấy .
mà lúc hình như trở thành một nơi trút tâm sự .
Nhớ tới những gì hôm nay Đậu Tương , Nguyễn Tố tự chủ nhẹ giọng mở miệng.
Cô một bên giúp mát xa, một bên : "Ngày mai em về nhà . Nên thế nào nhỉ, em về ngôi nhà đó một chút nào. Đến nỗi khi về nhà sẽ xảy chuyện gì, em cũng nghĩ tới . nếu về thì cũng lắm, bên vẫn là nhà đẻ của em. Mỗi hình như đều như thế , những việc mà bản .. Có lúc em nghĩ, nếu như em nhận gia đình, thì bây giờ khi nhận sự chăm sóc hơn. Bởi vì bố em đều thích Nguyễn Mạn hơn, nên nhất định sẽ giúp đỡ cô ."
Mọi việc đều khó khăn lúc đầu. Vừa bắt đầu chuyện với Quý Minh sùng, cô còn thấy tự nhiên, nhưng một lúc thì cô cũng quen hơn .
Cô nhỏ giọng , cũng phản ứng gì.
Trong phòng ấm áp, chăn bông phơi nắng mùi thơm.
Không giống như nhà họ Quý bây giờ, phòng khách nhà họ Nguyễn sáng ngời, khắp nơi đều lộ vẻ xa hoa. Với sự sụp đổ của nhà họ Quý, giấc mơ liên thủ để trở nên lớn mạnh hơn của nhà họ Nguyễn cũng vỡ tan. Nhà họ Nguyễn chịu ảnh hưởng, công ty cũng đang đà xuống dốc. vẫn còn hơn nhà họ Quý nhiều, ít nhất công ty vẫn đang hoạt động, chỉ là lợi nhuận hàng năm khả quan lắm.
Nguyễn Mạn thấy ba Nguyễn đều tâm trí yên, khóe miệng khỏi giật giật.
Cô gắn bó với cái nhà hai đời, đến nỗi bây giờ họ đang nghĩ gì cô đều rõ. Ba Nguyễn nhất định là đang vì việc của công ty mà buồn rầu, còn Nguyễn thì lo lắng việc ngày mai.