“ chỉ   khiến Đường Hòa khó xử.” một tay Chu Hòa cắm túi, đối với sự châm chọc của cha Đường, biểu cảm lạnh nhạt, lúc  Đường gia như   băng mỏng  vẫn kiêu ngạo như cũ.
“Không cần, từ lúc nó  để  chút mặt mũi nào cho Đường gia thì nó   còn là  của Đường gia.” Cha Đường xoay  liền .
Đường Hòa đột nhiên cảm thấy mệt tâm,   quản bọn họ, chờ   khi Đường Hòa thành công cha cô  tự nhiên sẽ hiểu cho cô.
Bây giờ, điều duy nhất khiến cô  chua xót chính là hóa    cũng sẽ  một  mà  đến mức ?
Người  chỉ   vài câu rằng Trừng Trừng  từ thủ đoạn mà   lấy danh nghĩa của cô để quyên tặng một tòa nhà thư viện?
Còn đặc biệt mua hotsearch?
Cô  trọng sinh trở về,  thằng lớn nhất vẫn là Trừng Trừng?
Mà cô  thì , rõ ràng  cố gắng để  đổi, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là như thế, cô  còn  vì tương lai của bản  mà đấu tranh bao lâu nữa mới  thể nghỉ ngơi đây?
Đường Hòa hoảng sốt.
Mấy ngày , Quý Mân và Trừng Trừng  về một loạt điện thoại gọi tới.
Tiền Vưu Vưu kinh sợ: “Hóa  Quý Mân nhà  muộn tao* !”
*Muộn tao: bên ngoài lạnh nhạt bên trong nóng bỏng giống câu trong nóng ngoài lạnh.
“Thế mà còn dùng hoa hồng, một tòa nhà, một đống lời lẽ âu yếm mà theo đuổi?”
Trừng Trừng  về phía Quý Mân,  đàn ông  cách đó  xa, thanh lãnh cấm dục, cô cẩn thận nghĩ , hình như cứ thế mà theo đuổi tới tay?
Cô nhỏ giọng: “Nói với chú hai Tiền, nếu ông  tới nhà hàng của tới ăn cơm thì tớ sẽ cho ông  ăn cơm miễn phí suốt đời!”
Tiền Vưu Vưu: “Được.”
Quý Mân xoay   qua: “Sao thế?”
Trừng Trừng duỗi tay  bộ   ôm: “Không  gì, Mân Mân, em mệt, ôm em .”
Quý Mân  về phía , ôm  lên  .
Chuông cửa ngay lúc  vang lên, Trừng Trừng lập tức chạy  mở cửa, thư ký của Quý Mân ôm một đống tài liệu tới đặt lên bàn.
Quý Mân còn  tính toán hôn lễ với cô nên   cô kéo tới đây nên những tài liệu quan trọng đều  thư ký đưa tới.
Quý Mân khom lưng, cầm lấy một tập, Trừng Trừng   lập tức  xuống, gác đầu lên đùi , lật xem lễ phục.
Quý Mân đập rơi quyển tạp chí, đưa cho cô một tờ hợp đồng: “Xem cái   ,  vấn đề gì  ?”
“Đây là cái gì?” Trừng Trừng cầm hợp đồng: “Vì  tự nhiên  cho em cổ phần?”
Quý Mân nâng cơ thể mềm như bông của cô lên,  định mở miệng thì Trừng Trừng   trở .
Quý Mân kệ cô, tự  đưa qua một tập tài liệu, gác lên đầu cô.
Trừng Trừng: “???”
“Trước  khi điều tra chuyện năm đó đột nhiên nhớ tới khoản tiền năm đó  dùng để gây dựng sự nghiệp còn một  tiền  lai lịch  rõ ràng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-muon-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-111.html.]
Đỉnh đầu Trừng Trừng  đè lên một đống tài liệu.
Có   nên  quý trọng nữa đúng ?
Xem cô như cái bàn?
“Khi đó đồ đạc trong nhà  cơ bản đều bán lấy tiền để trả nợ, thấy một tấm thẻ trong ngân hàng, bọn họ  đó là chút tiền mà   giữ ,  thể là sợ  chừa  chút tiền nào cho  nên dùng thẻ ngân hàng của  khác.
“Hơn một trăm vạn, khi đó    tâm trạng để xem danh tính chủ tài khoản, lấy tiền của em liền .”
Trừng Trừng trở    rơi mấy tập tài liệu  đầu.
“Bây giờ đột nhiên phát hiện hóa  ngọn nguồn là từ em?” Quý Mân cầm tập tài liệu nặng dày, cúi đầu, “Bà Quý, em đầu tư đủ sớm đó?”
Trừng Trừng hoang mang  , sống c.h.ế.t  nhớ nổi bản   đầu tư từ bao giờ.
Đột nhiên nhớ tới bản  bản  tự  ăn mặc cần kiệm tích cóp tiền tiêu vặt.
Ngay từ vẫn luôn   tin nhắn trả tiền của ngân hàng, cô lúc đó  đang ở trong thời kỳ Trung nhị bệnh*, cốt khí lớn, hơn một trăm vạn thôi mà, cô cứng đầu cứng cổ mà  lấy về.
*Trung nhị bệnh: cụm từ dùng để chỉ tính cách phản nghịch tuổi dậy thì.
Tận  ,  một hôm tiền  rút ,  đó một thời gian, Quý Như cũng   tin tức gì truyền tới.
Cho nên, cô bây giờ…
Trừng Trừng  về phía Quý Mân: “Bây giờ   kiếm  bao nhiêu tiền lời!!!”
Quý Mân: “Không nhớ lắm,    sẽ tự  tính,  dem mấy năm nay tiền lãi cổ phần gửi cho em.”
Tưởng Tĩnh trở về,  đầu liền  thấy ai  chui rúc  sô pha, chìa khóa ném một phát lên bàn.
Trừng Trừng hoảng sợ,  đầu.
Tưởng Tĩnh xoa ấn đường: “Con bao giờ mới dọn về nhà thuê  của con?”
“Mẹ,    bắt con về nhà ở ? Bây giờ mới   mấy ngày?” trái tim Trừng Trừng lạnh lẽo,  cô  bắt đầu ghét bỏ cô.
Tưởng Tĩnh liếc mắt  Quý Mân,  liếc mắt  thư ký ở cửa nhà bà,   con nhãi ranh đang trong lồng n.g.ự.c Quý Mân, nghiến răng: “Trong vòng nửa tiếng cút về nhanh!” 
Trừng Trừng vội vàng bò dậy  về nhà  thuê.
Tưởng Tĩnh  Quý Mân, thở dài,  tên tòa nhà bên  thì chuyện năm đó bà cũng  thể tiêu  một chút.
“Sau   phiền .”
Quý Mân  dậy: “Cảm ơn dì.”
Quý Mân  về phía phòng Trừng Trừng,  giường từng chiếc quần áo  ném , cực kỳ bận rộn, chỉ sợ  chậm một chút    ca một bài.
Trừng Trừng đá hành lý  chân, ngã về phía , mắt thấy sắp ngã xuống giường, Quý Mân   kéo  , lập tức ngã  trong n.g.ự.c .
Trừng Trừng ngẩng đầu, hôn lên cằm : “Ngoan, lập tức xong .”  xong tiếp tục thu dọn.
Quý Mân một phát kéo trở , cúi đầu hôn.
“Không vội.”