La tổng đối diện cảm thấy khó hiểu: “Quý tổng,  vấn đề gì ?”
“Không  gì, tiếp tục .” Quý Mân , đầu ngón tay đánh chữ “mỏng”, xuyên thấu vẫn nên thôi .
Một tay Tiền Vưu Vưu chống cằm: “Không nghĩ tới đó, Quý tổng nhà  trong ngoài như một,  đắn như thế?”
Trừng Trừng chột  gật đầu.
“Cho nên hai  buổi tối sử dụng tư thế đều là loại truyền thống chứ?” Tiền Vưu Vưu kinh ngạc  về phía Trừng Trừng.
Trong đầu Trừng Trừng xẹt qua hình ảnh nào đó, lập tức    sang chỗ khác,   đầu liền  thấy   và Tiền tổng vẫn đang trò chuyện.
Tiền Vưu Vưu bên cạnh : “Tớ vẫn luôn cho là về phương diện  đàn ông  cần dạy cũng hiểu, còn tưởng rằng  thông minh, sẽ càng nhiều loại tư thế.”
Trừng Trừng xoa mặt, vội vàng  dậy cầm theo áo ngủ  thẳng  quầy tính tiền.
Tiền Vưu Vưu   thẳng lưng, bóng dáng nghiêm túc mà hạ quyết tâm, cô     khi kết hôn nhất định  trải nghiệm thử .
Chờ tới khi hai    thì Tưởng Tĩnh mới kết thúc đề tài với Tiền tổng, hai  đón con gái  rời .
Tưởng Tĩnh mang theo Trừng Trừng tiếp tục  dạo, ngừng   một cửa hàng, móc  thẻ của : “Cho con chút tiền để mua đồ.”
Trừng Trừng  tấm thẻ: “Hả?”
Tưởng Tĩnh im lặng, gần đây sự nghiệp của bà thuận buồm xuôi gió,  cần nghĩ cũng  tại , còn cả trong nhà còn một  , bây giờ  của cũng  cần lo lắng ông    khác lừa,   cũng   cố ý vô tình mà che chở.
Sau lưng là do ai thì bà  cần nghĩ cũng .
Tuy năm  chuyện đó khiến cho bà cảm thấy  khó chịu nhưng Quý Mân   đến mức  thì bà cũng  nắm  buông, hơn nữa  thật thì    cách của nhà họ với nhà họ Từ đúng là cũng   một chút, càng đừng  tới cái đầu óc  của Trừng Trừng  di truyền từ đầu óc của cha, phí một  tiền  lớn để mời ba thầy cô trong trường trọng điểm dạy gia sư kèm 1-1 liều mạng mà học mới  thể thi  trường cấp ba trọng điểm.
“Mẹ, vì     con như thế?” Trừng Trừng cầm thẻ ngân hàng, đột nhiên cảm thấy  chút nóng phỏng tay.
Trừng Trừng xoa trán: “Mẹ chỉ đang suy nghĩ rốt cuộc Quý Mân  trúng cái gì của con? Trừ khuôn mặt  thì   chỗ nào .”
Mắt Trừng Trừng  bản  qua cửa kính: “Thật , dáng  cũng  tồi.”
Khóe miệng Tưởng Tĩnh  kéo lên: “Đi nhanh!”
Trừng Trừng  thấy thế tùy tiện   cửa hàng,  cô bảo cô mua đồ cho Quý Mân, nưng Quý Mân cái gì cũng  thiếu,  đó cô  thấy một cái khung ảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-muon-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-121.html.]
Tưởng Tĩnh  nghĩ tới Trừng Trừng chọn nhanh như thế, chờ tới khi bà  thấy đồ trong tay,  chút bất đắc dĩ.
Sau khi hai   dạo phố xong thì ai về nhà nấy, Trừng Trừng ôm cún con, tự chụp mấy tấm ảnh, chạy  in thuận tiện  qua nhà hàng ngó một cái, gần đây  tới  chút nhiều quá mức.
Trong trường học.
Phụ tá đắc lực ở nhà hàng của Trừng Trừng, Dương lâm đáng lẽ mà một thằng nhóc trắng trắng mềm mềm, bây giờ quầng thâm mắt cũng  đen xì.
“Dương Lâm, gần đây quầng thâm mắt của em thật là đậm.”
Một tay Dương Lâm bê tới cà phê, một tay chuyên nghiệp: “Không còn cách nào, trong nhà hàng bận quá.
“Thế đàn chị Trừng Trừng ?”
Dương Lâm mắt  Trừng Trừng đang phát bao lì xì lớn, tầm hai tháng tiền sinh hoạt của ,  uống một ngụm cà phê: “Đang nghĩ xem như thế nào giảm bớt lượng khách đồng thời gia tăng thu nhập,  đó  kết hôn.”
Mọi  ngậm miệng.
“Cũng   đang khoe khoang cái gì,   chỉ là dựa  đàn ông  . Nếu  nhờ  vị Quý  , nhà hàng của cô   thể cải tử hồi sinh ?” cách đó  xa truyền tời âm thanh thì thầm.
Dương Lâm buông bút xuống,  đầu   nhận  mấy   là mấy   quan hệ  thiết với Đường Hòa.
Dương Lâm: “Có một    dựa cũng   dựa !”
Sắc mặt  phía  biến đổi, câm miệng.
Dương Lâm hừ lạnh một tiếng, tiếp tục tăng tốc độ  bài, chờ tới khi  hết tiết  tới nhà hàng thì lượng khách dường như càng nhiều hơn,  bắt đầu công việc.
Chờ tới tối.
Tài xế đang  dựa theo thường lên mà đưa Quý Mân về nhà thì đằng  truyền tới âm thanh lạnh nhạt: “Tới nhà hàng của Trừng Trừng.”
Tài xế hiểu rõ, xoay tay lái  về phía nhà hàng của Trừng Trừng, Quý Mân   bên ngoài, ngón tay khẽ chạm  điện thoại, Trừng Trừng gửi tới tin nhắn  cô về trễ một chút.
“Trình tiểu thư, còn  chỗ ?” một  đàn ông trung niên vui  hớn hở chào hỏi với Trừng Trừng.
Trừng Trừng chỉ về một vị trí: “Chỉ  bàn ở cửa.”
Người đàn ông cũng  hề tức giận, xoay    bên ngoài chờ,  phục vụ bưng  qua đó.