Trừng Trừng  cửa chính khác thường, đại não mới phản ứng. Ổ khóa nhà cô  mới,   vân tay, then cửa  dài, hoa văn  phức tạp thế .
Cô ngẩng lên, nhà cô  hoang vu thế .
"Lộp bộp." Cổng sắt mở,  đàn ông bước  từ bóng đêm, tim Trừng Trừng đập loạn.
Từ... Từ Mân?
Người...  sống Từ Mân?
Người đàn ông dừng  mặt cô, mùi mồ hôi nhàn nhạt vờn quanh.
Trừng Trừng dựa  cửa, ngẩng lên   sống sờ sờ, đường nét gương mặt sắc sảo, đôi mắt sâu thẳm, yết hầu gợi cảm hơn.
"Cô nhầm nhà ." Giọng  mát lạnh vang lên, một bàn tay xuyên qua cô ấn lên khóa cửa phía , cánh cửa cô  vật lộn nãy giờ đột nhiên mở , ánh đèn vàng hắt .
Trừng Trừng sững sờ  vẻ ngoài của Quý Mân, khác hẳn làn da ngăm của Chu Hòa,  trắng trẻo, thanh khiết, toát lên vẻ cao quý.
Nghe tiếng gọi, cô vội cúi đầu, chậm rãi gật, lùi sang bên cạnh. Tay cô chạm  tay áo mỏng của , cảm nhận  cánh tay rắn chắc bên , cô lập tức hoảng hốt chạy về.
Quý Mân ngơ ngác.
Anh  , cô  lao  bóng tối, biến mất  cổng, rẽ  chạy trốn.
Hình ảnh quen thuộc hiện lên, hệt như  , cô bé  cứ thấy  là bỏ chạy.
Là cô bé nhà bên?
Đã lớn thế  ?
Quý Mân thoáng chốc ngỡ  trở  bảy năm .
Anh bước  ngôi nhà cũ, ánh đèn rọi xuống, phong cách  đổi  nhưng hàng xóm thì vẫn .
Trừng Trừng về đến nhà, Trình Nặc chống xẻng dựa cửa, ánh mắt dò xét như  hầm cô.
"Đi ?"
"Đi nhầm nhà." Trừng Trừng ngoan ngoãn đưa nước tương cho em. Trình Nặc nhận lấy, chợt thấy bất thường, cái vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo .
Cậu lùi ,  từ  xuống ,  bước  ngoài, ngó sang nhà bên cạnh, ánh đèn sáng,   cô, má ửng hồng khả nghi, tay  ngừng xoa mặt.
Ồ, Từ Mân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-muon-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-13.html.]
Trên đời , chỉ   nhà bên mới khiến cô quên mất  đang ở .
"Hết thuốc chữa." Trình Nặc xách nước tương  nấu cơm.
Trừng Trừng trừng mắt, cố đè nén trái tim loạn nhịp.  ,  cô  mất giá thế ?
Chẳng  chỉ là Từ Mân thôi ?
Chẳng  chỉ  trai hơn  một chút ?
Chẳng  chỉ cao hơn một chút thôi ?
Cô  dậy, vỗ má. Bảy năm , cô  thấy đủ loại trai   mà!
Cô  sang, đèn nhà  vẫn sáng. Không   thế nào .
Hoàn cảnh hai nhà giờ khác  nhiều.
Từ gia phá sản vì  trong nhà hãm hại, cha  mất sớm. Nghe  ông nội Từ xưa  thiên vị con thứ,  để con thứ quản lý công ty nhưng  Từ kiên quyết từ chối.
Sau đó,  bảy tám năm ,  con thứ âm thầm giở trò,   ông nội Từ giúp đỡ, lợi dụng lúc  Từ vắng nhà  đào cho công ty một cái hố lớn. Mẹ Từ trở về, bán hết tài sản cũng  lấp nổi, cuối cùng c.h.ế.t  đường đến công ty.
Rồi Từ gia phá sản, một công ty Từ khác  đời.
Từ Mân dường như mất tích từ đó.
Trừng Trừng ,  một  trong ngôi nhà cũ. Không   cảm thấy thế nào.
Điện thoại reo, là Tiền Vưu Vưu. Trừng Trừng nhớ  họ  chơi game dở.
"Trừng Trừng, chuyện gì thế? Mẹ  về ?" Tiền Vưu Vưu hỏi, Trừng Trừng chỉ ngoan ngoãn khi   ở nhà.
"Không ." Trừng Trừng bình tĩnh  nhà, đóng cửa: "Tớ gặp   từng thầm thương trộm nhớ."
Giọng điệu bình thản, như thể cô chỉ là  qua đường chứ   kẻ mờ ám yêu thầm  hàng xóm.
Trình Nặc  lấy kéo,   liếc . Nếu cô  vênh cằm lên,  cố tỏ  bình tĩnh,   lẽ  tin.
Cậu lấy kéo  bếp.
Tiền Vưu Vưu  giọng cô: "Cái  trai đáng thương gia đình phá sản ?"
Trừng Trừng "bình tĩnh" gật đầu: "Ừm.  bây giờ    vẻ ? Còn mua  nhà bên cạnh ?"