Trình Nặc: “…..”
Hai    nội thành, Trừng Trừng gọi điện thoại cho Tiền Vưu Vưu, đối phương lập tức truyền đến âm thanh  ầm ĩ.
Trừng Trừng quyết đoán mà cúp máy, tiếp tục   sức sống mà ghé lên bàn.
Trình Nặc cầm thực đơn: “Chị, em cảm thấy chị  theo đuổi  .”
Trừng Trừng buồn bực, quét mắt  di động, khó khăn    đều lớn giống   ?
Cô  tiên  tìm  một cái cánh cửa để đột phá.
“Trừng Trừng?” phía  truyền đến âm thanh hoang mang.
Hai chị em ngẩng đầu,  mặt, một  đàn ông mặc âu phục giày da tóc vuốt  đằng , keo vuốt tóc   nhiều.
Trừng Trừng  bản   khi về nhất định sẽ gặp   quen nhưng  nghĩ tới  gặp  nhanh như thế, tuy rằng  quen  cô cũng  nhớ là ai.
“ là Vương Nhạc, lúc  chúng  học cùng lớp,  điều  đó  đột nhiên chuyển trường, cũng khó trách  nhớ rõ.”
Trừng Trừng cố gắng phân biệt, sống c.h.ế.t cũng  thể nhớ ,  điều, cũng đúng, lúc đó cô dồn hết tâm sức  việc  sách,  chuyển tới lớp trọng điểm, tuy rằng khi đó Từ Mân   nghiệp nhưng tuổi cô còn nhỏ, tâm tư đơn thuần, chỉ nghĩ ngộ nhỡ  thể học chủ nhiệm lớp của  thì .
Còn về ….
Cũng   về .
“Cậu bây giờ về đây  việc ? Làm ở công ty nào?” Vương Nhạc  hỏi.
Trừng Trừng  về phía Trình Nặc, cái gì ý nhỉ?
Trình Nặc liếc cô một cái: “Hoành Duyệt.”
“À, Hoành Duyệt.” Trừng Trừng trả lời.
“Chưa từng  qua. Trừng Trừng,   với  ,  mới  nghiệp vẫn nên tìm một công ty lớn.”
Người đàn ông  tới gần cô hơn một chút: “Theo  thì     nên , với thành tích khi đó của ,  lẽ còn  thể cùng  tiến  lớp của thầy Lâm đấy? Thi đại học điểm cũng sẽ cao hơn nữa.”
Trình Nặc đang cầm thực đơn bỗng nhiên phi xuống bàn, “Cộp” một tiếng, đập trúng bàn tay    mới chống  lên mặt bàn: “Ồ, ngại quá, đụng trúng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-muon-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-16.html.]
Vương Nhạc  hổ thu tay: “Không….”
“Nhanh lên, đói bụng.” Trình Nặc thúc giục.
Trừng Trừng: “Ờ.”
Nói xong, thực đơn đột nhiên  Trừng Trừng mở , nháy mắt  nghiêng chén  bên cạnh, dòng nước chảy xuống bàn, Vương Nhạc vội vàng nhảy  cách xa hai bước.
“Ngại quá.” Trừng Trừng liếc mắt, quá đáng tiếc,  lạnh .
Vương Nhạc xoa xoa nước  b.ắ.n lên: “Không… Không  gì.”
“ , còn nữa,    càng  tới lớp của thầy Trần Tự hơn.” Trừng Trừng bỗng nhiên bổ sung một câu, khi đó cô  chuẩn  tìm quan hệ.
Vương Nhạc sửng sốt: “Cậu   ?”
“Hả?” Trừng Trừng lúc  mới hoang mang.
Khóe miệng Vương Nhạc khinh thường mà : “Cũng may   , khi đó  thích thầy Trần như thế, điểm cuối kỳ lúc đó nếu thật sự   thì  lẽ nhà  liền cho  chuyển qua đó. Cậu  ? Sau đó con trai của thầy Trần xảy  chuyện,  cũng  còn tâm trạng để  chủ nhiệm, học kỳ  của lớp 12 thì ông  liền từ chức. Ở thời điểm thế  mà tử chức, học sinh của lớp đó thực sự quá thảm.”
Trong lòng Trừng Trừng đột nhiên nhảy lên, trong trí nhớ, đó là một lão đầu vui vẻ lúc  cũng  ha hả.
Bên , Quý Mân ăn một chút, đến cơm hộp cũng   động đũa nữa, lúc di động vang lên,    gọi tới, gương mặt khó  khi hiện nên sự nhu hòa.
“Thầy ạ.”
“A Mân , mấy giờ em qua đây? Để thầy còn mua thức ăn .”
Quý Mân xoa ấn đường,  cơm hộp đầy dầu mỡ : “Bây giờ em liền qua đó.”
“Nhanh như thế ? Chắc là em cơm trưa cũng  ăn ? Thế thì   thành phố ăn, cô của em  đó vẫn luôn la hét  ăn vịt nướng.”
Quý Mân: “Vâng.”
Quý Mân  khi cúp điện thoại  gọi điện: “Tìm một  nấu cơm một ngày ba bữa đưa tới đây.”
“Quý tổng,  yêu cầu gì về hương vị ?”
Quý Mân mím môi , mở miệng: “Tùy tiện .”