Cô  mơ hồ nhớ rõ kiếp  hình như Trình Nặc thi đỗ đại học A, trở thành nhân vật phong vân trong trường học, còn   nghiệp   mấy công ty nổi tiếng nước ngoài để ý tới.
Ở bên , Quý Mân mang theo hai chị em Trừng Trừng  tới nhà Trần Tự, Trần Tự  thằng: “Tới thì cũng tới ,  tiên  xuống  một đề cơ bản để cho thầy nắm rõ tình hình hơn một chút.”
Ông cầm bình giữ nhiệt, rút  một tập bài thi, Trừng Trừng nhận lấy liếc mắt , hình như  đơn giản thì ?
Cô  liếc mắt một cái, trái tim  c.h.ế.t lặng, háo  chỉ là ảo giác của ánh mắt đầu tiên.
Trừng Trừng đặt bài thi lên bàn, im lặng   ngoài, cô là một sinh viên mà đến câu đầu tiên của tờ đề cũng  nghĩ .
Đây là đề cơ bản ?
Trừng Trừng  ở cửa, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Trình Nặc  xuống, đang định tùy tiện mà  một chút,  mở bài thi   đảo mắt, sửng sốt, ngẩng đầu, khó   mà kinh ngạc: “Đề cơ bản?”
Trần Tự uống nước cẩu kỷ,  hạ mắt: “Hả? Rất khó ? Nếu đến cái  cũng    thì thầy đúng là   cách nào dạy em.”
Trình Nặc nhíu mày, chủ nhiệm lớp    từng cho   đề thi học sinh giỏi hình như chính là cái độ khó .
   ghét phiền phức, dù  mỗi ngày còn   hơn  khác mấy tập đều thi, nhiều thêm mấy tiết học, cho nên  liền lười .
Nếu đây mà là đề cơ bản thì kỳ thi toán của Sương Lâm  thể đè c.h.ế.t cả đống .
Trình Nặc hoài nghi   do thầy Trần  nhiều năm  dạy học nên  rõ đề cơ bản cùng đề nâng cao  ,  là   dạy nên cố ý  khó ?
Cậu dựa lưng  ghế, đôi mắt trong trở khó   mang theo chút lạnh lùng: “Thầu Trần  đây là đề cơ bản ?”
Trần Tự giả câm giả điếc tự   về phía , đôi mắt híp : “ là  chút khó nhưng đối với học sinh dốt mà  hình như đề khó     đều là một kiểu  ?”
Trình Nặc: “…..”
Trần Tự: “Đề  của thấy đúng là  cơ bản  khó, em  thể  thì , nhưng nếu đến một bài cũng    thì thầy cảm thấy em hẳn là nên về tự   sách  thôi.”
Trình Nặc: “….”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-muon-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-23.html.]
Đột nhiên di động đặt một bên rung lên, là thông báo chị gái   gửi cho  tiền đặt cọc.
Trình Nặc  thẳng , cầm bút bắt đầu .
Trần Tự mắt   bên ngoài, vẫn là A Mân nhà ông giỏi, câu  một lớn, còn  thể  tặng kèm cả đứa nhỏ nữa.
Trừng Trừng  chiếc bàn phía , ưỡn n.g.ự.c lên như một con gà mà  tới, cực kỳ giống với cái    lượng sức mà  đề cấp hai.
Cô cảm thấy cô nên gửi thêm tiền cho em trai .
  đó…
Trừng Trừng  đầu  em trai bắt đầu động bút, cầm điện thoại gửi một tin nhắn cho  ruột.
“Mẹ, con thật sự là con ruột của   ? Hay là hai  ở bệnh viện ôm nhầm ?”
Bên , Tưởng Tĩnh  mới bàn việc với khách hàng xong, trở  khách sạn, Trình Châu ân cần bưng lên bát canh  mới nấu xong.
Sau đó nhận  tin nhắn con gái nhà  gửi tới, khóe miệng khẽ cong lên, đầu ngón tay  động: “Lại cọng dây thần kinh nào  đứt?”
Trừng Trừng: “…..”
Lúc , Quý Mân cởi áo khoác , chỉ mặc một chiếc áo lông, trong tay cầm lấy cái cuốc liền    bên ngoài, bỏ qua cái cuốc  thì chính là  trai nhà bên  trai tỏa sáng  .
Trừng Trừng  một lát, thu  điện thoại, tim đập loạn cả lên, Mân Mân nhà cô dù  mặc áo lông cũng hiện  dáng ,  đó tầm mắt của cô  hướng về phía eo của .
Quý Mân  phía  nhíu mày,   cảm giác  eo   kỳ lạ,  cũng  nghĩ quá nhiều, tiếp tục  về một hướng để lên núi.
Nơi  vị trí hẻo lánh, núi bao xung quanh nhưng vì mấy năm  thôn  dời tới đây nên hiện tại các phương tiện hiện đại cũng coi như khá  thiện, trừ việc con đường  chút nhỏ thì cuộc sống còn  xem như khá thoải mái, hơn nữa mỗi nhà đều  một mảnh đất của .
Hai  già tính toán xem trồng một ít cây trái, Quý Mân chuẩn  giúp họ một chút.
Phía , Trừng Trừng  dậy  theo qua đó, xuyên qua vài ngôi nhà dân,  qua một con suối nhỏ,  đó   lên một sườn núi nhỏ, Quý Mân dừng  ở một mảnh đất trồng rau.
Trừng Trừng thở hổn hển hai , thấy bàn tay thon dài trắng nõn đang cầm cuốc của Quý Mân bắt đầu từng chút từng chút mà xới đất.
Dưới ánh mặt trời, bàn tay  thon dài trắng nõn, quả thật như một khối ngọc, Trừng Trừng  mỹ nhân vất vả lao động, bàn tay thon dài trắng trẻo sắp  chiếc cuốc   hại liền vội vàng tiến lên: “Để    cho.”