Nhiều hoa như thế  cần tiền !
Trực thăng rải hoa  cần tiền !
Đưa tiền tiêu vặt cho Trình Nặc  cần tiền !
“Mẹ, nếu con  con  xài hết ,   tin ?”
“Vậy con  tiêu  ?” đầu bên  âm thanh Tưởng Tĩnh cực kỳ cẩn thận, nghiêm túc, bà cảm thấy  chút kỳ lạ, con nhóc  tuy là tính cách mềm mại nhưng   hiểu lấy   tiền  thể tiêu xài hoang phí, nếu tiêu hết thì cô   sẽ  còn gì.
“Không  con  gặp  đàn ông nào trông   trai đấy chứ? Sau đó  lừa tiền?”
Trừng Trừng: “….”
Sau  cô cái gì cũng  thế.
“Mẹ, tuyệt đối  ! Con chỉ là ….”
“Nếu  như thế thì việc  dừng  ở đây. Còn nữa, sắp tết , nhớ rõ đặt vé máy bay  .” Tưởng Tĩnh .
Ăn tết?
Trong đầu Trừng Trừng nháy mắt hiện lên hai ngôi biệt thự  ngăn cách , nếu bọn họ  rời  thì    nhà bên cành lẻ loi hơn ?
“Mẹ, nếu  thì  với ba trở về đây ? Tiểu Nặc ở bên đây  tìm một thầy giáo dạy thêm.”
Tưởng Tĩnh   trong lòng càng thấy quái lạ, Trừng Trừng hình như tiêu tiền  chút nhanh, Trình Nặc  thì đánh c.h.ế.t cũng   học thêm thế mà  khi  về đó   học thêm.
Không ai hiểu con cái bằng , hai đứa nhóc  chắc chắn   thành cái giao dịch gì .
“Được, về nhà ăn tết.” Tưởng Tĩnh , chuẩn   về thì điều tra một chút.
Trừng Trừng cúp máy,  đầu: “Hai  đồng ý với cháu một chuyện   ?”
“Hả?”
“Nếu ngày nào đó hai   đóng của công ty thì ngàn vạn  đừng  trách cháu.”
Ngô Tùng: “….”
Người Trình gia đều  tin tưởng bản   như thế ?
Trừng Trừng ngoan ngoãn  ,  khi tan tầm thì gọi taxi về nhà Trần Tự, xe Quý Mân  cô để  ở nhà , cô lái xe thực sự  giỏi.
Đó  lẽ là  cuối cùng cô gọi xe,   liền   phương tiện giao thông công cộng .
Trừng Trừng mệt mỏi.
Chờ tới lúc cô về đến nơi thì   đến giờ cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-muon-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-44.html.]
Ăn cơm xong, Trừng Trừng tiếp tục  bài, cô ghé  một bên, nghiêm túc  em trai, im lặng mà mở miệng: “Em trai .”
“Nói.”
“Mẹ   lấy 5 năm tiền tiêu vặt của chị đưa cho chú Ngô.”
Tay cầm bút của Trình Nặc khựng ,  đầu: “Thế nửa năm tiền tiêu vặt thì ?”
Trừng Trừng há mồm   để 5 năm nữa  trả,  đối mặt với Trình Nặc đang tùy thời lui binh thì   yên lặng mà móc thẻ ngân hàng tới, đưa qua.
Bên trong chính là  tiền tích cóp còn  của cô.
Cuối cùng, cô  triệt để nghèo.
Trình Nặc nhận lấy thẻ ngân hàng.
“Chị  mua một chút đồ ăn vặt, phóng túng một chút.” Trừng Trừng  thẻ ngân hàng, xoay  xuống lầu,  ở ven đường định gọi xe nhưng ở nơi  vốn   nhiều xe, taxi ở đây  công ty chuyên môn,  tới 6h liền tan ca, lái xe trở về nội thành.
Cô đặt nửa ngày vẫn  đtặ  xe nào, thở dài, tự   bộ  ngoài, coi như giải sầu.
Bên .
“Trừng Trừng   còn  trở về  ?”  Chu  nấu canh  hỏi.
Chu Hòa mệt mỏi dựa  sô pha,   tự  khai phá hệ thống bảo an nhưng    mối quan hệ, tiền của thì những hội sở cao cấp  khách sạn,   căn bản  thể .
Mẹ Chu nhắc tới Trừng Trừng, Chu Hòa xoa ấn đường càng thêm bực bội.
“Vâng.”
“Aizz, Trừng Trừng đúng là quá   vẻ , một chút việc nhỏ như thế cũng bỏ  xa .”
Mẹ Chu canh bếp,  đầu  : “Cái Đường tiểu thư  cũng  , rõ ràng là một thiên kim tiểu thư nhưng  hề  chút  giá nào, hòa ái dễ gần.”
Mẹ Chu hôm qua  thấy Đường Hòa đưa Chu Hòa về mới  con trai  từng cứu   một .
Hơn nữa chiếc xe  của    , càng khó   hơn là khi Đường Hòa tới nơi hỗn loạn như nhà bọn họ cũng cực kỳ tự nhiên hào phóng, đáy mắt   nửa điểm khinh thường.
Khác   với Trừng Trừng,  đầu tiên Trừng Trừng đến đây cả mặt đều  sự mất tự nhiên, giống như là bọn họ đều  thể sẽ ăn cô , cũng từ khi đó, bà   mặt Trừng Trừng liền cảm thấy  quá thoải mái, cảm giác như cô ghét bỏ bà  .
Mẹ Chu để ý lửa, nhưng vị Đường tiểu thư  bà  mới thấy  một  liền thấy cực ký thích.
Có điều…
Bà  cũng , đàn ông đôi khi ngoài miệng  một đằng nhưng trong lòng  nghĩ một nẻo, gương mặt quyến rũ  của Trừng Trừng, dáng   là hạng nhất,  đôi khi còn mang theo sự thanh thuần, nếu bà  là con trai thì  lẽ cũng  thể chống đỡ .
“A Hòa, Trừng Trừng như thế thì   con  thể yên tâm ?”
Trước  bà  cảm thấy con trai thích là , Trừng Trừng cũng  thể  chỗ dựa cho  , phàm là chuyện thì đều sợ đối lập, hơn nữa, Đường Hòa cũng  xinh ,  qua chính là một đứa bé ngoan.