“Anh,  bản lĩnh thì  bảo vệ cô  cả đời , chỉ cần các  xuất hiện  mí mắt của em thì  cẩn thận một chút, dù  cái dáng , cái khuôn mặt của cô nhóc nhà họ Trình   thể xem như là cực phẩm.” trả lời   là tiếng cúp máy, Từ Phong  lạnh, uống cạn rượu vang trong ly.
Quý Mân  dậy  tới cạnh cửa sổ, vững vàng mà gọi điện thoại cho một : “Thúc giục Từ gia gom tiền .”
Người đầu bên  sửng sốt,  đột nhiên  gấp như thế?
“Được, Quý tổng.”
Quý Mân  xong cau mày: “Tìm thêm    theo Trừng Trừng.”
Thủ đoạn của Từ Phong  đôi khi     giới hạn,  nghĩ tới cái  nhà bên   qua  quá thông minh, xoa nhẹ ấn đường.
Người bên  điện thoại trong đầu bỗng hiện  hình ảnh hoa hồng bay đầy trời.
“Được….” Anh  .
Ngày tiếp theo.
Trừng Trừng  khi đưa Trình Nặc lên xe Quý Mân, thành thật mà  ,  tan tầm   lên giao thông công cộng, bởi vì   em trai trả tiền nên cô lựa chọn giao thông công cộng.
Khu nhà của Trần Tự   trạm dừng của giao thông công cộng, Trừng Trừng chỉ  thể xuống xe ở giao lộ, một đường  bộ , thuận tiện nghĩ xem nên tìm chó mèo thế nào.
Theo lý thuyết thì ở nông thôn chắc hẳn  nhiều, ít nhất là chó mèo chạy  đường cũng   nhiều.
 cô  nhỏ một chút,  nhỏ thì lúc cô bế nên mới mềm mại đáng yêu, ôm một con quá lớn thì   càng thể hiện bản   đủ mảnh mai  ?
Trừng Trừng cứ    , quan sát  hai bên đường,  xem nhà ai  chó mèo nhỏ.
Đột nhiên bên tai cô truyền tới âm thanh nức nở  nhỏ, Trừng Trừng  đầu liền  thấy bên chân một bà lão  vây quanh ba bốn con ch.ó nhỏ.
Trừng Trừng: “!!”
Trừng Trừng  xổm xuống bên cạnh bà lão, chỉ  con ch.ó nhỏ bên chân bà : “Bà ơi,   thể mua một con ?”
Bà lão  con ch.ó cạnh chân : “51 tệ,  trúng con nào thì ôm  .”
Trừng Trừng sảng khoái mà trả tiền, đang định ôm ,  ngẩng đầu liền phát hiện trời  tối, Từ Mân  lẽ đang ở đó.
“Bà , cháu thương lượng với bà chuyện , cháu  thể để đây mai tới bắt  ?” Trừng Trừng xoa xoa con ch.ó nhỏ màu trắng cách cô gần nhất.
Bà lão gật đầu: “Có thể.”
Trừng Trừng giao xong tiền liền  dậy tiếp tục .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-muon-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-49.html.]
Phía ,  luôn  theo cô vẻ mặt hoang mang,  khi đưa cô tới nhà Trần Tự liền báo cáo hành tung của cô cho ông nhủ nhà .
“Ông chủ, hôm nay    nào khả nghi cả, cả ngày nay cô Trình đều ở công ty, giữa trưa   ngoài ăn cơm, buổi chiều tan tầm, mười phút   hỏi một bà lão  mua chó con, định ngày mai sẽ tớ lấy.”
Quý Mân  tin tức  gửi tới, nhíu mày, hoài nghi bọn họ hiểu sai ý của ,  nhắn : “Chỉ cần đảm bảo an  là  , những cái khác  cần để ý.”
“Vâng.”
Bên , Trừng Trừng nghĩ đến con ch.ó nhỏ mềm mại đáng yêu, tâm trạng  , vô cùng vui vẻ mà ăn cơm chờ ngày mai tới.
Quý Mân khó hiểu  cô một cái.
Cuối cùng, ngày hôm  cũng  tới, thứ bảy,  cần  , nhưng Trình Nặc vẫn  tới tiếp tục học thêm.
Trừng Trừng  theo bọn họ cùng  tới nhà Trần Tự, Trình Nặc vẫn  đề như cũ, Quý Mân chút nữa hình như  giúp thầy cho gà ăn.
Gà nhà Trần Tự  nuôi ở ngọn đồi nhỏ cách đó  xa, cũng  xa  đất trồng rau  , chỉ  bộ một chút là tới.
Trừng Trừng chạy tới nhà bà lão , bế con ch.ó lên,   về,  khi tận mắt  thấy Quý Mân lên núi cô vội vàng cẩn thận mà  theo phía , thấy Quý Mân mở chuồng gà , cô ôm chó nhỏ  xổm ở rào chắn cách đó  xa.
Trừng Trừng tìm mảnh vải rách tung tóe ở bốn phía, cô đặt con ch.ó xuống bên cạnh.
Chú chó nhỏ mềm mại đáng yêu vẻ mặt khó hiểu  cô, Trừng Trừng xoa đầu nó, cầm mảnh vài cẩn thận quấn lên chân nó.
“Chó nhỏ ngoan nha,  xổm xuống.”
Chó nhỏ: “???”
Trừng Trừng  đôi mắt , nhịn   mà xoa nhẹ hai cái, lúc , cửa chuồng gà đằng  mở , Quý Mân    liền  thấy  đang  xổm đằng , chiếc áo khoác thật dài cũng vì thế mà trực tiếp chạm  đất.
“Cô Trình?”
Trừng Trừng lập tức ấn lên đầu chó nhỏ một cái: “Anh xem, nơi   một con ch.ó nhỏ  vứt bỏ.”
Nói xong, cô cúi đầu cởi bỏ mảnh vải , thuận tiện lộ góc nghiêng của gương mặt xinh    cho Quý Mân.
Quý Mân  con ch.ó sạch sẽ , trong đầu bỗng nhiên hiện  tin nhắn gửi tới ngày hôm qua.
Hỏi mua một con ch.ó nhỏ ở chỗ bà lão, định ngày mai tới lấy chó.
Quý Mân: “…..”
Trừng Trừng bế con ch.ó nhỏ  “giải cứu” lên, ngước mắt  Quý Mân, cúi đầu, ôn nhu như nước mà xoa đầu nó.