“Lại là Từ Mân?” Tưởng Tĩnh nghiến răng, “Trước    Từ gia  bắt nạt còn  đủ ?”
Trừng Trừng nhỏ giọng: “Lần    con  kịp thời dừng  ngăn cản thiệt hại  ?”
Tưởng Tĩnh cảm thấy thứ khiến cô kịp thời ngăn  thiệt hại tuyệt đối   là  họ Từ .
“Lý do?”
Trừng Trừng tiếp tục nhỏ giọng: “Từ Mân sửa tên thành Quý Mân.”
“Quý Mân? Cậu  sửa thì sửa…”
Trong phòng một mảng im lặng.
Trừng Trừng cảm thấy đúng là cũng lên yên tĩnh, cảnh ngộ hai nhà lúc  cũng  khác  lắm, Quý Mân   còn đối mặt với khó khăn hơn nhiều nhưng bây giờ    đạt tới cái trình độ mà bọn họ   mà cũng  thể với tới.
“Vẫn nên  ăn cơm thôi.” Trình Châu xoay   trong bếp nấu ăn, Trình Nặc cuối cùng cũng  thể cầm bài tập của  về phòng.
Tưởng Tĩnh trầm mặc  con gái nhà ,  nghĩ tới cái độ cao mà con gái nhà bà ước chừng cả đời cũng  thể với tới , cuối cùng phất tay: “Trong nhà còn trái cây đó,  lấy ăn .”
Trừng Trừng nhẹ nhàng thở , chạy tới tủ lạnh, lấy trái cây  bắt đầu gọt.
Bên , Quý Mân  bên cửa sổ, đằng  là đám  bác sĩ Tề  mới chạy tới.
Một đám  im lặng  đó,   một lời, lúc tới đám    qua bệnh viện địa phương hỏi thử, bọn họ    chuyện gì, bọn họ còn  Quý tổng ôm một cô gái  buông tay.
Bác sĩ Tề là  từng trải lập tức hiểu , Quý tổng một lòng chỉ  tra tấn Từ gia của nhà bọn họ đột nhiên cây vạn tuế nở hoa.
Trịnh Phương cũng nhẹ nhàng thở , điều  chứng tỏ   sản phẩm mà cô  tạo  đầu tiên   hề xảy  vấn đề.
 chờ tới khi mấy  yên tâm mà  tới, chuẩn  tiện đường đón Quý Mân, kết quả là  thấy bức tranh  mặt .
Gương mặt Quý tổng nhà bọn họ đen xì, đôi mắt sâu thẳm đen kịt,  giống   đoạt  sự trong sạch.  là bộ dạng   ngủ mà   chịu trách nhiệm.
Sau đó bọn họ  tới món đồ nhăn dúm dó, chiếc áo sơ mi tượng trưng cho tình trạng chiến đấu kịch liệt , bọn họ ngay lập tức xác định, Quý tổng nhà  thực sự  ăn sạch sẽ .
Thảm.
Quá thảm.
Thảm nhất chính là còn  vứt bỏ.
Cún con chơi đùa với chiếc vòng tay,  rõ trong phòng tại  đột nhiên  xuất hiện nhiều  như thế, mà cả đám đều như cây cột,  im vẫn  nhúc nhích.
“Quý tổng,    ạ?” Lạc Ninh mở miệng.
Quý Mân rũ mắt, âm thanh vững vàng: “Đi thôi.”
Nói xong, xoay  liền , mấy  còn  nhẹ nhàng thở , vội vàng bắt kịp.
Cún con  một đám  rời  lập tức hốt hoảng, cắn chiếc vòng lên miệng  đó theo , mắt thấy Quý Mân lên xe, nó cũng vội vàng  bò lên theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-muon-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-61.html.]
 của xe  chút cao, hai móng vuốt của cún con đáp ở cửa xe, liều mạng mà bò lên, dùng sức bò, bò một cách nóng nảy, trực tiếp kêu ô ô với Quý Mân .
Quý Mân  cún con cực kỳ đáng thương ,   mang theo  thở lạnh lẽo,    thấy thế, đồng tình, Quý tổng của bọn họ  mới rõ  đoạn tuyệt  quan hệ với cô gái , nếu  đoạn tuyệt thì chó cũng đương nhiên  cần.
Bạc dĩ Tề lấy điện thoại  gửi tin nhắn, chuẩn  chờ lúc bọn họ   để   tìm nhà nhận nuôi.
Dù  đứa trẻ là vô tội.
Đột nhiên, Quý Mân khom lưng, xách cún con lên, đặt ở  đùi, ngước mắt, âm thanh lạnh lùng: “Đi thôi.”
Tài xế trợn tròn mắt, vội vàng khởi động xe.
Bác sĩ Tề: “???”
Điện thoại rung lên, phía đối phương: “Được. Chó ở ? Chút nữa  qua đó đón.”
Bác sĩ Tề yên lặng đánh chữ: “Được bố của đứa trẻ nhặt về .”
Đầu bên : “???”
“Bố của đứa trẻ khẩu thị tâm phi*.”
* Khẩu thị tâm phi: mồm  một đằng đầu nghĩ một nẻo
Đầu bên : “???”
“Bố của đứa trẻ   luyến tiếc.”
Cún con yên tâm ghé lên  đùi Quý Mân, nghịch chiếc vòng tay , chỉ là vòng tay  hề kêu, chó con hoang mang và đập đập,  đó ngửa đầu  về phía Quý Mân, đầu  cọ cọ  vòng tay,  đó  .
Quý Mân lạnh nhạt  nó, cún con  đẩy đẩy chiếc vòng tay về phía .
Bác sĩ Tề  thấy, vội vàng  đè  cái động tác cậy sủng sinh , miễn cho chút nữa  ném  ngoài cửa sổ.
Giây tiếp theo, Quý Mân cầm vòng tay đeo lên.
“Tinh tinh tinh, chủ nhân, bây giờ ngài  sống .  là kỳ tích của lịch sử y học!”
Bác sĩ Tề: “….”
Quý Mân tháo vòng tay xuống, nhét trở  móng vuốt của cún con.
“Chủ nhân mất ?”
Trừng Trừng  ở bên cạnh cửa sổ, đôi tay cầm đĩa đựng trái cây,   bên ngoài.
“Mẹ, con  tiến lên.”, cô đột nhiên .
Ba  phía : “???”
Người đằng  quá mức khiếp sợ,Trừng Trừng giải thích, : “Con chỉ  học theo Đường Hòa,  một  phụ nữ  sự nghiệp.”