Người xung quanh : “Thật đáng tiếc.”
“Tiếc cái gì?   sớm cảm thấy cô     .”
Đường Hòa  âm thanh buôn chuyện của bọn họ, gọi điện thoại cho Chu Hòa  hỏi xem     Trừng Trừng xảy  chuyện   nhưng vẫn  gọi  như cũ,  lẽ còn đang bởi vì chịu nhục mà tự thúc ép bản .
Cô   điện thoại, cô  chỉ  Đường Hòa trong tương lai sẽ thành công nhưng bây giờ mới    khi thành công    trải qua nhiều chuyện như thế.
Gia cảnh của Chu gia khá thảm, Chu Hòa  nữa  nghiên cứu nhưng ai sáng mắt đều   sự mệt mỏi cùng thất bại của  , hiện tại chỉ còn lòng tự trọng khiến   tiếp tục chống đỡ.
Mẹ Chu cũng  dám quấy rầy, cũng   nên  cái gì, hốc mắt chứa nước mắt cả nửa tháng nay, đến Trừng Trừng cũng bắt đầu kiếm tiền .
Hoàng Mao lúc  xách một đống đồ ăn sẵn tới, tâm tình   gõ cửa nhà Chu Hòa.
“Chu ca,  ăn cơm!”
Bên trong, Chu Hòa   một lời, vùi đầu cải tiến nhưng cũng   nguyên nhân ở tâm thái   mà suy nghĩ của   luôn  mắc kẹt, nghĩ thế nào cũng  ,   dần trở nên nóng nảy.
Đặc biệt thi thoảng khi  khỏi cửa,   cũng   tại  mà giống như ma xui quỷ khiến nhiều  đến nhà hàng của Trừng Trừng,   cũng    đang   cái gì, nhưng mỗi   thấy đám  xếp hàng thật dài  cửa thậm chí còn  thấy những  mà    thể nào  quan hệ  mời  trong nhà hàng của cô, trong lòng   càng khó chịu, cũng càng thêm vội vàng,  bộ tiết tấu cũng cứ thế mà  đảo lộn.
Anh   ngừng suy nghĩ, nếu   và Trừng Trừng  chia tay thì   mối quan hệ của Trình gia  lẽ sẽ hữu dụng cho    .
Anh    sẽ  vì vấn đề thời gian mà thất bại.
Ở ngoài cửa, Hoàng Mao thấy Chu Hòa  để ý tới  ,  : “Nhà hàng của họ Trình  khiến cho khách hàng  đưa  trong bệnh viện.”
Động tác  tay Chu Hòa khựng , nghi ngờ bản   nhầm.
Mẹ Chu  thế cũng sửng sốt, giữ chặt lấy Hoàng Mao, nước mắt ở đáy mắt vì kinh ngạc nên  thể rơi xuống.
“A Hoàng, là ý gì?”
Hoàng Mao dựa  tường, cà lơ phất phơ: “À, lúc cháu  mua vịt   , cái nhà hàng  ăn mất mạng,  cũng  nâng  bệnh viện.”
“Thật ?”  Chu kinh ngạc, khói mù mấy ngày nay đột nhiên tiêu tan  hơn nửa, thậm chí trào  chút vui sướng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-muon-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-69.html.]
Hoàng Mao đắc ý: “Sao   thật, cháu  còn  thể giả ?”
Phía , cửa đột nhiên  mở , Chu Hòa với đỉnh đầu lộn xộn xuất hiện, đáy mắt u ám.
“Sao  như thế? Vì   đột nhiên xảy  chuyện ?”
Hoàng Mao đối diện với sự chất vấn của Chu Hòa, mất tự nhiên mà xách đồ ăn  tới cạnh bàn: “Em    vì   xảy  chuyện ?”
“Họ Trình  luôn một bộ dạng thiên kim tiểu thư,     thể   chuyện lớn gì,  lẽ còn lừa gạt bao nhiêu   đó?”
Đôi mắt Chu Hòa híp : “Thật ?”
Tay Hoàng Mao  run lên, tiếp tục :”Đương nhiên là thật .”
“Anh tin em một .” Chu Hòa  khỏi phòng, chuẩn   ăn cơm.
Hoàng Mao   thế tức giận, xoay : “Chu ca,   ý gì,    cảm thấy do em  đó chứ!”
Mẹ Chu  thấy  khí  chút  đúng vội vàng : “Ai nha, con hung dữ với A Hoàng  gì, nó là dạng  gì con còn  hiểu ,  nó  thể   chuyện !”
“Để   thì là vì Trừng Trừng tự  kinh doanh   hồn, ngộ nhỡ cô  mua nguyên liệu nấu ăn hỏng cũng nên. Dù  cũng là một cô gái  nuông chiều,   xa trông rộng cũng cực kỳ bình thường.”
Chu Hòa nghĩ tới bộ dạng của Trừng Trừng,   Hoàng Mao, cuối cùng lựa chọn tin tưởng  em của  dù  Trừng Trừng đúng là  giống   khả năng   việc.
Mấy   xuống ăn cơm, nửa tháng nay đây là bữa ăn duy nhất mà  Chu cùng Chu Hòa ăn mà  hề  chút áp lực nào.
Hoàng Mao  chột , chỉ là    quen  Trừng Trừng như thế, với  cô  mang tới áp lực vô hình cùng sự trào phúng cho Chu Hòa,  đó   phát hiện  đám  Thịnh Trạch   thích chạy tới nhà hàng của cô ăn cơm nên dứt khoát một hòn đá ném hai con chim.
Cậu  cho   tiền nên chắc sẽ   hỏi .
“A Hòa, ăn nhiều một chút.” Mẹ Chu  mới gặp một miếng thịt vịt qua thì tiếng đập cửa vang lên,  Chu  tới mở cửa, chỉ thấy ở ngoài của là hai vị cảnh sát.
“Vị nào là Hoàng Tại Thăng?” hai cảnh sát vẻ mặt nghiêm túc.
Hoàng Mao thoắt cái mặt trắng bệch, xoay  liền nhảy  khỏi cửa sổ chạy trốn, hai vị cảnh sát lập tức đuổi theo, Hoàng Mao  chạy  bao xa liền  tóm lấy.