Còn nếu   chần chờ, thì vẫn chứng tỏ    trồng một thảo nguyên xanh   đình đầu cô!
Đáp án chính xác duy nhất chính là, Đường Hòa là ai?
Kết quả,   thế mà  lựa chon đáp án thứ tư.
Cực kỳ kinh ngạc với việc cô   cô gái nhỏ mà   luôn giấu kín trong lòng .
Cô nghĩ phức tạp như thế  gì nhỉ, trực tiếp báo cái tên Đường Hòa      ?
“Em…. Sao em …” Chu Hòa  chằm chằm cô gái  mặt, mím môi,  động tác   lên, “Em   giải thích.”
“Được.”
Chu Hòa chống hai tay lên cạnh bể, bộ dạng   lên, đột nhiên một chiếc khăn lông xuất hiện  mặt  ,  đúng hơn là nửa chiếc khăn lông.
Anh  sửng sốt,  xung quanh cũng sửng sốt, bầu  khí hai  một giây  đó rõ ràng  đúng, nhưng hiện tại….
Anh   về phía Trừng Trừng, thấy cô một bàn tay nắm cằm  , một bàn tay tinh tế xoa mặt  , biểu cảm chuyên tâm, như là đang  sờ một thứ bảo vật trân quý gì đó .
Trừng Trừng xoa xoa một chút, tranh thủ lưu  một chút bọt nước, xoa xong, cô , làn da Chu Hòa đúng thật sự  tồi, ngữ quan cũng  sắc nét.
Chu Hòa mím chặt môi , chờ Trừng Trừng lau khô mặt   xong mới tiếp tục  lên.
Anh   Đường Hòa mấy năm   từng cứu  .
Khi đó cô    sạch sẽ, là ánh sáng trong cuộc sống đầu u ám của  .
Khiến cho   ý thức  cuộc đời của  cũng  rối tinh rối mù như thế.
Lúc Trừng Trừng xuất hiện, kiêu ngạo, tự tin, giống y như Đường Hòa, khiến cho lòng   chấn động,    nghĩ  mất  một tia sáng nữa,    về phía Trừng Trừng, ánh mắt thâm trầm sâu thẳm.
Giây tiếp theo, Trừng Trừng  dậy, nhấc chân dùng sức mà đạp một cái.
“Ầm.” một tiếng, bọt nước cao b.ắ.n lên,   há hốc mồm.
Chu Hòa chỉ thấy  mặt  một bóng đen hiện , thứ gì đó đạp thật mạnh  mặt mk.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-muon-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-7.html.]
Nháy mắt nước từ bốn phía tràn tới.
Anh   đạp  trong nước.
Chu Hòa  kịp phản ứng, liền uống  vài ngụm nước, còn  trồi lên  mặt nước thì âm thanh bên cạnh bể bơi  rõ ràng mà truyền tới.
“Chu Hòa,   cần  nữa.”
Trừng Trừng thu chân, từ  cao  xuống, cằm khẽ nâng   đàn ông trong nước đang vùng vẫy hai cái,   khăn tắm trong tay Trần Hi một cái, bởi vì quá mức kinh ngạc nên    rơi xuống đát từ lúc nào, bàn chân trắng nõn của Trừng Trừng ghét bỏ mà cọ cọ hai cái,  đạp một chiếc dép lê còn   trong nước,  đó chân trần mà xoay  bỏ .
Bốn phía lặng ngắt như tờ, những  khác ngây  như phỗng  cô gái , thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô gái.
Toàn bộ bể bơi   lặng ngắt như tờ.
Tiền Vưu Vưu choáng váng một hồi ngay  đó  tới một tay chỉ  phía , miệng run rẩy  ngừng, cô   cô đáy mắt  chứa nổi hạt cái nhưng mà….
“Trừng Trừng, … …”
Trừng Trừng  đầy   đàn ông một tay  mới đặt lên cạnh bể: “Tớ  , chẳng lẽ còn giữ  ăn tết ?” Nói xong liền  đầu tiếp rục .
“Không,  …” Tiền Vưu Vưu cảm thấy bản   chút  theo kịp mạch não của cô.
“Cậu lau mặt cho    cái gì?”
Thế    nhiều thêm một chuyện  ?
Cô  còn tưởng cô  tha thứ cho  .
Trừng Trừng  đầu, vẻ mặt khó hiểu: “Tớ  lau khô nhỡ đạp xuống  trượt thì  đây?”
Thế thì  mất mặt còn   là cô ?
Không thấy mấy vai ác ngốc nghếch trong truyện tiểu thuyết đều  bất động mà nhận lấy hậu quả  mà vai chính thêm  cho  ?
Ngộ nhỡ thực sự là một cuốn sách, thế thì  là một nữ phụ ác độc ngốc ngếch, đương nhiên cô  ngăn chặn  khả năng  thể xảy  khi đá một chân  , chẳng lẽ khiến cho  trộm gà  thành  mất cả nắm gạo, khiến cả  cũng lao xuống .
Tiền Vưu Vưu dại : “Cậu  hình như còn   lý?”