Trừng Trừng gật đầu,  ông   một bên gọi điện thoại, một bên tìm dụng cụ, ý  tự  xuống xem  vấn đề gì.
Đột nhiên, một chiếc xe dừng , cửa sổ xe  hạ xuống.
“Lên xe.” Người bên trong .
Trừng Trừng   đàn ông trong bóng đêm,  thấy rõ biểu cảm, nhưng  cảm nhận    chút tức giận.
Trừng Trừng lắc đầu: “Không,  cần .  cảm thấy   thể đợi thêm một chút nữa.”
“Không lạnh ?” âm thanh trong xe trong buổi đêm  càng lạnh nhạt.
“Không, một chút cũng  lạnh. Thật nóng.”
Xe lập tức  lái .
Trừng Trừng yên tâm.
Tài xế Tiền gia vẻ mặt khó hiểu: “Cô Trình, nếu quen  thì    lên ? Người tới đón chúng  còn  lâu nữa mới tới.”
Trừng Trừng vịn cây cột đèn mà  dậy, chân  chút tê dại.
“Đã từng đùa giỡn   nên bây giờ ngại ngùng khi  cùng một xe.”
Tài xế: “….”
Bên trong xe, Quý Mân  nữa gọi cho Lạc Ninh: “Cậu  ngoài ? Lát nữa đợi ở đường Vân Bạch.”
Quý Mân dừng  một chút,  bổ sung thêm một câu: “Đừng  nổi bật.”
Lạc Ninh  cuộc điện thoại  thể hiểu nổi, bảo tài xế vòng sang đường Vân Bạch,  xa  thấy  một chiếc xe  trục trặc dừng  ở ven đường,  đèn đường, một cô gái cực kỳ đáng thương  đó.
Tài xế: “Phó tổng Lạc?”
“Dừng ở đây . Nhìn bọn họ, đừng để  xảy  chuyện gì là  .” Lạc Ninh cúi đầu thuận tiện bắt đầu xử lý công việc, nghĩ tới một câu đừng quá nổi bật ,  : “Tắt cả đèn trong xe .”
Mười phút , tài xế Tiền gia sửa một hồi nhưng vẫn  sửa , âm thanh run rẩy: “Cô …cô Trình, cô nhanh chóng bảo bạn của cô   đưa cô về   thôi.”
Trừng Trừng ngẩng đầu: “Hả?”
“Cách đây 300m hình như  một chiếc xe vẫn cứ  im bất động ở đó.” Trong lòng bàn tay của tài xế đổ mồ hôi, ông   gọi , vốn dĩ hẳn là gọi một tài xế khác nhà họ Tiền tới đây nhưng   Tiền tổng bao giờ ,    thể nào lái xe tới đây,    gọi  trong thành phố tới.
“Xe của bọn họ   cũng  hỏng  ?” Trừng Trừng  qua , loáng thoáng  thể thấy một chiếc xe nhưng chiếc xe  dừng ở giữa hai cột điện,   tán cây, vốn hai đèn đường  cách vốn xa nên vị trí của chiếc xe  càng tối tăm.
“ nếu hỏng xe thì   thấy một ai xuống kiểm tra xe, đèn cũng  bật, cả cột báo hiệu chướng ngại vật cũng  bỏ .” Tài xế càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-muon-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-75.html.]
“Chắc… chắc là  chuyện gì đó?” trong lòng Trừng Trừng bắt đầu luống cuống.
“Cô Trình, nơi đó tối thui, cô cảm thấy  việc gì?” tài xế .
Trừng Trừng vốn  cảm thấy sợ hãi,  thấy ông   như thế nháy mắt nhớ tới một chút cảnh trộm cướp,   cuống lên, vội vàng tìm  của Quý Mân: “Quý tổng! Anh mau  ! Có …:
Điện thoại hết pin, Trừng Trừng sửng sốt, ở chỗ  tín hiệu  quá  nên điện thoại cực kỳ hao pin.
Cô  về phía tài xế, tài xế hỏi: “Cô  nhớ  ?”
Trừng Trừng  ông: “ chỉ nhớ rõ vài   đó…”
Tài xế vội vàng mở cửa xe: “Thế vẫn lên ở trong xe đợi một lát nữa.”
Bên , Quý Mân   một nửa thì điện thoại đột nhiên  cúp, ngón tay  cứng đờ, : “Quay đầu .”
Tài xế vội vàng  đầu xe.
Quý Mân ở trong xe  gọi  nhưng vẫn   ai nhận như cũ,   gọi điện cho Lạc Ninh: “Trừng Trừng ?”
Lạc Ninh ngẩng đầu  chỗ cách đó 300m: “Đã   trong xe .”
Quý Mân nhíu mày, tài xế mau chóng lái xe  ,  đó  thấy chiếc xe  ngọn đèn đường, còn  xe của Lạc Ninh cách đó  xa, xe  chút tối.
Quý Mân xuống xe, gõ gõ cửa sổ xe, cửa sổ mở xuống, khuôn mặt nhỏ của Trừng Trừng cực kỳ đáng thương.
“A Mân.”
Trong lòng Quý Mân mềm nhũn, kéo cửa xe , Trừng Trừng cùng tài xế mềm chân mà  xuống.
“Sao thế?” Quý Mân hỏi.
Tài xế Tiền gia mở miệng: “Ở phía  vẫn luôn  một chiếc xe đậu ở đó, còn tắt đèn,    ai xuống xe, hơn nữa,   cảm giác như bọn họ đang  chằm chằm chúng ,  hoài nghi bọn họ  ý đồ .”
Quý Mân: “….”
Một tay Trừng Trừng đặt lên tay Quý Mân, chân cô mềm nhũn  chút   vững , đột nhiên, ánh mắt cô  thấy hình như chiếc xe  mở cửa ,   nào  từ  xe  xuống, tầm mắt cô cứng đờ  về phía , kéo kéo tay Quý Mân, ngước mắt, cái miệng nhỏ rủn rây: “Sẽ đánh  ?”
Bây giờ, tài xế của Tiền gia  giống   đánh .
Quý Mân  Lạc Ninh phía , một hồi lâu : “ sẽ .”
Trừng Trừng ngẩn ngơ, bá tổng* văn võ xong  là giả ?
*Bá tổng: gọi tắt của tổng tài bá đạo =))
Ánh mắt  nào đó quá mức trắng trợn, Quý Mân đau đầu, xách Trừng Trừng lên xe, thuận tiện nhanh chóng nhắn tin cho Lạc Ninh  mới xuống xe : “Không  chuyện gì.”