Dương Lâm: “???”
Quý Mân: “Được.”
Dương Tâm mắt  bốn  còn ở trong nhà hàng, sắc mặt đen xì, lo lắng cực kỳ lo lắng,   …cũng   .
Trừng Trừng chọn đồ ăn xong: “Đưa lên cho bọn họ chút đồ ăn , đừng để    đói bụng. Chị ăn xong liền qua đó.”
Dương Lâm: “….”
  cảm thấy bọn họ  tức đến no .
“Trình tiểu thư bao giờ mới tới?” một  phụ nữ tiến lên hỏi.
“Không , bà chủ của chúng   lẽ cũng vẫn  ăn xong?”
Dương Lâm rót  cho mấy  , con dâu nhà họ Tôn căn bản   thời gian uống , bà  lo lắng sốt ruột hỏi Đường Hòa: “Đường tiểu thư cô  sẽ tới chứ?”
“Chúng    bây giờ đây? Một trăm vạn đó! Đây   là  mạng chúng   ?”  phụ nữ  một chút   .
Đường Hòa  vẻ mặt tang thương của con dâu nhà họ Tôn,     cách đó  xa, Tôn  mặt ủ mày ê, cô   Trừng Trừng từ  tới nay tùy hứng chỉ thích  theo ý  nhưng cô   nghĩ tới cô   thể tàn nhẫn như thế,  bức  khác tới con đường cùng?
“Cô  nhất định sẽ tới, trừ khi cô   cần cửa hàng  nữa!” Đường Hòa cực kỳ chắc chắn .
Hai vợ chồng nhà họ Tôn lúc  mới  yên tâm,   ghế lo lắng mà chờ đợi.
Đường Hòa   về phía Chu Hòa,   còn đang  bên cửa sổ, suy nghĩ dường như  trôi đến phương xa, cô   dậy  qua: “Chu Hòa, đang nghĩ gì thế?”
“Không  gì.” Chu Hòa  , lọt  trong mắt là mặt tiền sạch sẽ ngăn nắp của nhà hàng,   chỉ là cảm thấy  chút lạ lẫm với Trừng Trừng.
Trừng Trừng  từng giống một đóa bồ công , dù   gió thổi  về  cô cũng đều bình thản, mỗi ngày chỉ cực kỳ vui vẻ mà ăn nhậu chơi bời,   bất kỳ một mục tiêu gì.
Trừng Trừng bây giờ, thoạt  qua vẫn lười biếng như cũ nhưng hình như   thêm một cái mục tiêu nào đó, cô đang cực kỳ nỗ lực  thành nó.
Chuyện phiền phức như thế, đổi  là   đừng  xử lý vấn đề trong nhà hàng, đến nhà hàng cô cũng sẽ  mở.
Bây giờ  thứ đều chỉ vì  đàn ông ?
Cho nên, cô  thể     giải thích,  chút do dự mà đạp cho   một chân nhưng   thể vì   mà lo lắng hao tâm tốn sức cố ý mở một nhà hàng?
Trong bệnh viện, Trừng Trừng ăn cơm xong, Quý Mân tiễn cô  cửa bệnh viện.
Trừng Trừng cẩn thận che chở Quý Mân: “Nào, cẩn thận,  về phía bên .”
Tầm mắt   gần đó đều lia tới, một đám  mang theo sự khiếp sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-muon-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-84.html.]
“Chàng trai   bệnh gì thế? Nhìn cũng còn   mà?”
“Được bạn gái cẩn thận chăm sóc như thế thì  lẽ bệnh cũng  hề nhẹ.”
“Thế cũng quá đáng thương .”
Quý Mân đau đầu,   một đoạn đường  đó cuối cùng cũng mở miệng: “Trừng Trừng.”
Đỉnh đầu truyền đến âm thanh trầm thấp bất đắc dĩ, khiến cho tai cô  ngứa, Trừng Trừng ngẩng đầu lên, bộ dạng cực kỳ ngoan ngoãn  lời.
Quý Mân hít một  thật sâu, một tay che lấy mắt cô, : “Anh chỉ  cảm mạo một chút   què chân.”
Trừng Trừng chớp mắt, lông mi dài lướt qua lòng bàn tay Quý Mân, hai tay đặt bên hông : “ em  đỡ ,   ?”
Tay Quý Mân  khựng , âm thanh của cô gái nhỏ giòn tan,  rũ mắt, một tay đặt  bả vai cô: “Được.”
Hai  nâng đỡ tới cửa bệnh viện, Trừng Trừng lập tức tìm  xe Quý Mân, cô ngửa đầu  .
“Anh chờ em một chút, chút nữa mang cháo cho , chỗ em  một dì nấu cháo  thơm.”
“Được.”
Trừng Trừng lên xe, xe lái , Quý Mân  theo, cầm lấy điện thoại gọi cho tài xế.
“Tiểu Lưu, để ý một chút, nhắc  là gọi  tới .”
“Vâng, Quý tổng.”
Tài xế đáp  xong, đưa Trừng Trừng tới nhà hàng, Trừng Trừng cầm điện thoại  ở phía , gửi tin nhắn cho một dì: “Dì Lâm, giúp cháu nấu chút cháo, bạn trai cháu  cảm, bây giờ cháu về lấy.”
Bên , bốn dì đang  cắn hạt dưa an ủi , cảm giác như đồng hương gặp đồng hương, cảm giác nước mắt lưng tròng, lúc  điện thoại của bà vang lên, dì Lâm  thấy liền lập tức bỏ hạt dưa xuống, đáp : “Được nha.”
“Hả? Bà   thế?” bên cạnh  cắn hạt dưa  hỏi.
“À, Trừng Trừng bảo   nấu cho con bé ít cháo.”
Chờ tới khi bốn   thấy tên Trừng Trừng, lập tức  qua.
Con dâu nhà họ Tôn lập tức vội vàng hỏi: “Trình tiểu thư     ?”
Dì Lâm phất tay: “Vẫn còn sớm, ít nhất là một tiếng nữa.”
Người phụ nữ   rơi nước mắt.
Một dì khác  kiên nhẫn: “Khóc cái gì mà ? Khóc tang ?”
Người phụ nữ  nháy mắt  dám  nữa nhưng như thế  qua càng  vẻ đáng thương hơn, Đường Hòa thấy thế, cau   lên phía .