Lòng tự tôn c.h.ế.t tiệt của một nam chính truyện “vợ yêu văn” khiến    thể chấp nhận  chuyện bản    một “bạch liên hoa” và một “não tàn vì tình” qua mặt.
Anh  giận dữ lao về phía chúng   Tống Nhiễm sợ tới mức lập tức ôm chặt lấy .
“Chị xem ! Em    mà, mấy cái nam chính trong truyện ngôn tình kiểu  đều là mấy tên tâm thần   định!”
Ngay khoảnh khắc tay Triệu Lẫm chuẩn  giáng xuống..
“Chú.”
Triệu Phó  bật dậy, chắn giữa chúng .
Cùng lúc đó, bàn tay  siết chặt cổ tay Triệu Lẫm.
Lực siết mạnh đến nỗi khiến Triệu Lẫm hét lên một tiếng đau đớn.
Anh  vùng vẫy theo bản năng nhưng  thoát nổi.
Cái tát  , trong cơn giận dữ,    dồn hết sức lực.
Giờ  ,   chợt nhận   cháu mà  đây  luôn xem nhẹ, từ lúc nào  trưởng thành, đủ sức một  gánh vác cả cục diện.
“    mà…”
Giọng Triệu Phó nhẹ nhàng, thậm chí còn kèm theo nụ  như thể chỉ đang trêu đùa.
 xuyên qua cặp kính gọng mảnh , trong mắt  là thứ lạnh lẽo mà Triệu Lẫm  bao giờ thấy như một con d.a.o sắc lạnh  băng.
“Chú già .”
Nói dứt câu, Triệu Phó buông tay.
Triệu Lẫm ngã vật xuống sàn.
Thư ký của   nhanh chóng chạy đến đỡ  dậy, giúp   lên ghế.
Phần còn  của buổi họp, Triệu Lẫm  im như  mất hồn,   một lời.
Ông cụ nhà họ Triệu xưa nay luôn nổi tiếng “công bằng”. Triệu Lẫm là con riêng sinh muộn, nhưng ông vẫn chia cho   15% cổ phần bằng với phần của cha  Triệu Phó.
Còn Triệu Phó,  là cháu nội, chỉ  5%.
 bây giờ,  thứ  khác.
5% cổ phần trong tay Triệu Phó, cộng với 30% cổ phần từ cha  , thêm 10% từ Tống Nhiễm, và cả 5% mà Triệu Lẫm từng đem cầm cố cho …
Vừa đủ — 50%.
Vậy là, khi cuộc họp cổ đông khép , cuộc chiến quyền lực trong nội bộ nhà họ Triệu… cũng   hồi kết.
Lần ,  thua…là Triệu Lẫm.
Cuộc chiến ở nhà họ Triệu  chính thức khép .
Còn nhà họ Tống thì chỉ  mới bắt đầu.
Khi   và Tống Nhiễm liên thủ để gài bẫy Triệu Lẫm, phản ứng đầu tiên của cha  là kinh ngạc,  đó là tức giận đến run .
“Hai đứa bây rốt cuộc là   cái gì?!”
Ông  gọi cả hai chúng  về nhà họ Tống,   mặt chúng  nổi cơn tam bành, đập phá hết  thứ  thể vớ  trong phòng.
Tống Nhiễm sợ đến mức trốn   lưng , còn  thì… chẳng thấy lạ gì với cảnh tượng  nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-nu-phu-oi-cuu-em/chuong-10.html.]
Thực , bản chất của cha  và Triệu Lẫm giống hệt  ngạo mạn, kiêu căng, và cực kỳ dễ mất kiểm soát cảm xúc.
Cuối cùng, khi  mệt đến mức thở hổn hển, ông  trừng mắt  Tống Nhiễm đang  cạnh  ánh    giống cha đang  con gái, mà giống đang  một kẻ phản bội.
“Năm xưa thấy mày ngây thơ, dễ bảo, cái gì cũng  , tao mới đưa mày về  thế Tống Ngữ.”
“Thế mà mày nghĩ mày là cái thá gì, cũng dám như nó cãi lời tao?! Ngoan ngoãn  lời, gả  nhà họ Triệu   ?!”
“Chẳng đứa nào  hồn cả đúng là thứ đồ phá của, giống hệt con tiện nhân em gái tao!”
Câu   dứt, sắc mặt  lập tức lạnh xuống.
 còn  kịp mở miệng, thì ‘cạch’ một tiếng cửa thư phòng vang lên một tiếng gõ,   đẩy .
Một bóng  quen thuộc nhưng  lâu  gặp bước .
“Ồ, lâu   gặp.”
Người phụ nữ khoác   chiếc blazer sắc sảo, bước  với nụ  nhàn nhạt năm tháng dường như  từng để  dấu vết nào  gương mặt .
“Không ngờ  bao nhiêu năm,  trai vẫn còn nhớ đến em đến .”
Người đó chính là  đáng lẽ đang ở tận bên  đại dương: dì , Tống Vận.
Cha   thể tin nổi  mắt , tròn mắt  bà:
“Cô… cô về từ bao giờ?”
Tống Nhiễm lúc  từ phía   tò mò ló đầu ,   phụ nữ  xuất hiện.
“Đây là dì của tụi  hả?”
“Trời ơi,  quá  mất!”
“Thì  em xinh như  là do… di truyền cách thế hệ ?”
Nghe , khóe môi Tống Vận càng cong lên vui vẻ hơn.
“Cháu là Tiểu Nhiễm đúng ?”
“Miệng ngọt đấy, lát nữa dì cho tiền tiêu vặt.”
“Yeahhh!”
Tiền tiêu vặt của nhà hào môn mà chắc chắn   con  nhỏ. Tống Nhiễm lập tức  tít mắt vì sung sướng.
Rồi dì  sang  .
“Tất nhiên… Tiểu Ngữ cũng  phần.”
Ánh mắt bà đầy dịu dàng dịu dàng đến mức khiến  suýt nữa bật .
“Đứa nhỏ ngoan, những năm qua… con  vất vả .”
 lắc đầu, gắng nuốt ngược dòng nước mắt đang chực trào nơi khóe mi.
Cuối cùng, Tống Vận  , ánh mắt sắc bén  thẳng về phía cha :
“Anh hai, em thấy Tiểu Nhiễm   đúng.”
“Chắc là do di truyền cách thế hệ thật… Hai đứa cháu gái của em… đều  giống em.”
Sắc mặt cha  lúc   trở nên vô cùng khó coi.