Trong đầu  nhanh chóng tính toán liệu  nên tìm cách đưa Triệu Phó  nước ngoài thêm vài năm nữa ?
 ngay lúc đó,   thấy  trả lời.
Không chút do dự.
“Không sợ.”
Khoảnh khắc , trong giọng  của  là sự chắc chắn tuyệt đối. Một sự kiên định mà  ai  thể nghi ngờ.
“ sẽ mãi mãi… mãi mãi ở bên cạnh Tống Ngữ.”
“Cô  là nàng công chúa kiêu hãnh.”
“Còn  — sẽ là vị thần bảo hộ duy nhất của cô .”
Câu   dứt, ngay cả Tống Nhiễm  vẫn thường đối đầu với  cũng  cảm động.
“Cậu thật sự… trời ạ,    c.h.ế.t mất. Cậu thậm chí còn  dám tưởng tượng  là hoàng tử ?”
Triệu Phó chỉ  cô  đầy khó hiểu.
“ đó  là do cô  quyết định… đúng ?”
  sững .
Đôi mắt,  kịp trở  bình thường,  chợt đỏ hoe  nữa.
Tên ngốc nghếch …
Làm   đời   một   đến thế chứ?
Tốt đến mức,   nỡ phụ lòng .
 hít sâu một ,  bước nhanh hơn.
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu.
   ôm .
Rất   một … rằng  thích .
Gần .
Lại gần hơn nữa.
“Triệu Phó.”
 khẽ gọi .
Anh  đầu .
Trong khoảnh khắc ánh mắt chúng  giao , khi  thấy , khóe môi  theo bản năng khẽ cong lên…
Ngay giây tiếp theo, từ phía bên đường, một chiếc xe lao vút tới với tốc độ cực nhanh.
Người cầm lái chính là Triệu Lẫm râu ria xồm xoàm, đôi mắt đỏ ngầu, chứa đầy sự điên cuồng.
“Đi c.h.ế.t ! Tất cả chúng mày đều  c.h.ế.t hết cho tao!!”
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi như tia chớp,
 bỗng nhớ  lời Tống Nhiễm    đó.
“Nếu tiếp tục ở bên cạnh Tống Ngữ,   thể sẽ c.h.ế.t đấy. Cậu  sợ ?”
Triệu Phó vẫn còn đang  đầu  ,    hề    một chiếc xe đang lao tới từ phía .
Không kịp nữa .
Trong mắt ,  thứ như đột nhiên chậm .
Cảm giác tuyệt vọng ập đến như một cơn sóng lạnh lẽo.
Thì … cái kịch bản c.h.ế.t tiệt , vẫn  chịu buông tha cho  ?
 mà  còn  kịp  thích   cơ mà…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-nu-phu-oi-cuu-em/chuong-12.html.]
“Rầm!!”
Chiếc xe đ.â.m thẳng  cột điện bên đường, m.á.u b.ắ.n tung tóe khắp kính chắn gió.
 hoảng hốt  sang chỉ thấy Tống Nhiễm  mới lao  chắn ngay  mặt Triệu Phó.
 ngay khoảnh khắc chiếc xe chuẩn  tông trúng cô , như thể  một lực lượng vô hình can thiệp, khiến bánh xe bất ngờ đổi hướng, chỉ sượt qua hai  bọn họ trong gang tấc.
Cái gì ???
Phản ứng ,  lập tức lao đến.
“Tống Nhiễm! Triệu Phó! Hai    ?!”
Tống Nhiễm sợ đến mức chân mềm nhũn,  thấy  liền nhào  ôm chặt, cả  run rẩy đến mức ngay cả giọng  cũng lắp bắp:
“Q-quy tắc đầu tiên của hào quang nhân vật chính… nhân vật chính tuyệt đối  thể c.h.ế.t một cách dễ dàng…”
Nói xong, cô  “Oà” một tiếng bật .
“ mà vẫn đáng sợ lắm! Đáng sợ c.h.ế.t mất!! Huhuuhu….”
 ôm lấy cô , trong lòng cũng vẫn còn chấn động vì những gì  xảy .
Nếu   Tống Nhiễm nữ chính của nguyên tác  chắn  Triệu Phó…
Thì  lẽ… Triệu Phó vẫn sẽ c.h.ế.t như kiếp .
May quá… May mà…
  sang  Triệu Phó.
Anh vẫn đang sững sờ  chiếc xe đ.â.m  cột điện,biểu cảm  đờ đẫn, tựa như vẫn  kịp xử lý thông tin trong đầu.
Chỉ một giây  ..
Mày  bỗng nhíu .
Rồi ngay lập tức, mắt nhắm tịt,  ngã thẳng xuống đất, bất tỉnh.
: “…”
Mẹ kiếp! Quên mất!
Triệu Phó…  chứng sợ máu. 
Ngay cả khi đang  đợi kết quả kiểm tra trong bệnh viện, Tống Nhiễm vẫn còn   hồn.
“Trời ơi… chuyện  coi như là  thoát khỏi nguyên tác  chứ?”
“Chắc sẽ   cú lật nào nữa  ha?”
“Triệu Lẫm  đ.â.m đến mức  , chắc  thể nào còn ‘một  ba đứa’ gì  nữa  nhỉ?”
“Không  … cũng  chắc. Dù gì   cũng là nam chính, chắc cũng  ‘hào quang chính chủ’ giống  mà…”
Ngay giây  đó, cô nàng đột nhiên  bật dậy, mở toang cửa phòng bệnh  lao  ngoài hành lang như  ma đuổi.
“   sinh ba  mà á á á á á—!!”
Cái pha lên cơn hoảng loạn đó… khiến  cũng ngẩn  mất một lúc.
Chưa kịp phản ứng, cô   chạy mất tiêu luôn .
 liếc  xung quanh các bệnh nhân từ các phòng bên cạnh cũng  lục tục ló đầu  xem  chuyện gì, ánh mắt từ tò mò chuyển sang… đồng cảm (?!),   đồng loạt  về phía .
: “…”
Rầm —  lập tức đóng cửa .
Không ngờ mới  xoay  thì…
Đập thẳng  mắt  là ánh  của Triệu Phó    tỉnh từ lúc nào, đang   giường, mắt còn lơ mơ m.ô.n.g lung như vẫn  tỉnh hẳn.
Anh  mấp máy môi,  định  gì đó thì..
“Xin ,  phiền thiếu gia.”
Thư ký nhà họ Triệu vội vã xông , mặt đầy nghiêm trọng.