Theo kịch bản bình thường, lúc   nên “ chịu nổi nhục nhã”, đặt khay rượu xuống  rời .
 —
“Ê ê ê,   đấy? Nhân viên của mấy   đào tạo kiểu gì thế? Còn  mau qua đây rót rượu cho ông?”
Trương Trì cố tình gây sự, giọng điệu vô cùng đắc ý.
“Biết  tâm trạng ông , còn thưởng cho vài nghìn tiền boa đấy.”
“Tống Ngữ, giờ cô  còn là thiên kim nhà họ Tống nữa, sống chắc khổ lắm ha?”
Thấy  im lặng,   đảo mắt, càng  quá đáng hơn:
“Vừa , bên  còn thiếu một … sưởi ấm giường.”
“Cô trông cũng tạm, dáng cũng ,  là theo  ?”
Càng  càng lố, đám  trong phòng đều lộ  vẻ hóng hớt, chờ xem kịch .
Chỉ  Tống Nhiễm là  cau mày, định mở miệng..
“RẦM!”
Cửa phòng  đá mạnh bật tung.
Triệu Phó cuối cùng cũng tới.
Khuôn mặt  lạnh như băng, bước nhanh  giữa ánh mắt kinh ngạc của  .
Anh dừng   mặt Trương Trì, ánh mắt sắc bén như dao, nghiến răng từng chữ:
“Vừa … mày  ai  dáng  cơ?”
Không khí trong phòng chợt đông cứng  trong giây lát.
Ngay cả  cũng  bất ngờ.
Triệu Phó vốn là  yêu sự yên tĩnh, nếu    cùng , thì gần như chẳng bao giờ xuất hiện ở mấy chỗ ồn ào thế .
“A… A Phó…”
Trương Trì    ngờ Triệu Phó  đột nhiên xuất hiện, sợ đến mức chân mềm nhũn.
“…  chỉ đùa thôi mà…”
Trước mặt Triệu Phó,   dám  càn.
“Ồ?” Triệu Phó nghiêng đầu, nét mặt lạnh tanh:
“Dám lấy cô    trò đùa, ai cho mày cái gan đó?”
Lúc , một tên phú nhị đại từng  quan hệ khá  với Triệu Phó vội vàng lên tiếng giảng hòa:
“Ấy… A Phó, ai chẳng   từng  với Tống Ngữ, nhưng bây giờ cô    còn giống bọn  nữa mà… Tụi  lớn lên cùng ,  cần gì  vì cô  mà—”
Câu còn   hết,   Triệu Phó lạnh giọng cắt ngang.
“Cậu cũng  là tụi  lớn lên cùng  hả?”
Vừa ,   liếc qua gã ,  chậm rãi quét ánh mắt qua cả phòng, những gương mặt đang   đổi sắc.
“Vậy cô  sai ở ? Là cô    giả thiên kim ? Cô   từng  gì   với các  ?”
“Người mà  luôn nâng niu như công chúa, các   dám lôi  để sỉ nhục như ?”
Anh nhíu mày thật chặt, giọng trầm xuống:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-nu-phu-oi-cuu-em/chuong-3.html.]
“Mấy  đúng là  bệnh cả lũ ?”
Thật ,  chỉ riêng Triệu Phó ngay cả ,  sống đến hai kiếp, cũng vẫn  hiểu nổi.
Vì  những  bạn cùng lớn lên từ nhỏ,  khi   phận thật của …   thể trở mặt nhanh đến thế?
Vì   từng thề thốt sẽ  chị em  cả đời, khi  rơi  cảnh khó khăn nhất,   thể mở miệng  lấy một câu  ?
Cứ như cả thế giới    lập trình sẵn mười mấy năm tình cảm, đến giây phút   vạch trần là thiên kim giả, lập tức hóa thành hư .
Từ đầu đến cuối, chỉ  Triệu Phó… là luôn  về phía ,  chút do dự.
Chính vì thế,   càng    dính dáng  nữa.
 mà cái  tên Triệu Phó … đúng là như husky tuột xích    , cũng chẳng buồn kiểm soát.
Cả căn phòng    chửi cho cứng họng, vẫn đang đơ   kịp phản ứng.
Vậy mà giây tiếp theo, cái   bùng nổ khí thế như  đập nát cả phòng... khi  sang   thì lập tức xẹp xuống.
“Đừng sợ,   mắng em.”
Nghĩ nghĩ,  còn vội vàng bổ sung thêm:
“Anh  mắng  là  đúng, là do  kém văn minh. Em đừng học theo.”
 liếc thấy   trong phòng đang   với ánh mắt ngập tràn phức tạp, khó tả. Khóe miệng giật nhẹ,  lập tức túm lấy Triệu Phó kéo  rời khỏi phòng bao.
“Này,  còn   xong mà! Sao bọn họ   thể đối xử với em như …”
“Im miệng.”
Chúng   đến khu vực thang thoát hiểm,  mới dừng bước,  đầu  .
“Anh đến đây  gì?”
“Tìm em chứ .”
Anh  , đôi mắt vô tội như cún con.
“   mà bây giờ chúng   còn thuộc về cùng một thế giới nữa. Anh  cần  theo  mãi như …”
“Tống Ngữ.”
Anh cắt lời, nghiêm túc  , ánh mắt sâu và thẳng đến mức khiến    dám trốn tránh.
“Vậy suốt hai năm   ở đây… em đều sống như thế  ?”
Nghe ,  bỗng chốc nghẹn lời.
Chẳng thể thốt  một câu nào.
“Tống Ngữ…  hối hận .  Anh  nên  lời em mà  nước ngoài du học.”
Ánh mắt    tràn đầy xót xa, khiến  thoáng chốc nhớ  kiếp .
Khi ,  cũng từng   như thế, khẽ :
“Tống Ngữ,   đau lòng vì em.”
Nếu  đời  thực sự  một  sẽ mãi yêu ,  toan tính,  điều kiện…
Thì  đó, chỉ  thể là Triệu Phó.
 hít một  thật sâu, nhẹ giọng :
“Triệu Phó…  cho em thêm một chút thời gian,  ?”