" a!" Tiểu Hương Trư nàng xách trong tay, lắc lư qua , bốn cái móng nhỏ cứ quẫy đạp liên hồi.
"Không chính là những thứ rác rưởi ?"
"Ngươi quên lão già Thiên Minh Tử là gì ? Những thứ rác rưởi đó, bao nhiêu chẳng lẽ bấy nhiêu ! Còn cần mang theo gì?"
"......" Nghe nó , Lạc Thanh Đồng thoáng chốc nhớ .
Trong những gì Thiên Minh Tử truyền thụ cho nàng, rõ ràng nhắc đến minh văn đại đạo.
Hắn là minh văn sư, tự nhiên cũng chẳng thèm để ý đến mấy cái tu di gian linh khí đó!
Dù chỉ cần , lúc nào cũng thể luyện chế .
"Ngươi tu di gian linh khí gì?" Tiểu Hương Trư , mắt đảo một vòng, thấy một đống d.ư.ợ.c dịch mặt đất.
"Đừng với là để chứa thứ nha?"
"Có vấn đề gì ?" Lạc Thanh Đồng nhíu mày nó, trong lòng thầm tính toán, nếu bây giờ bắt đầu học tập minh văn, xác suất thể luyện chế tu di gian linh khí là bao nhiêu.
Có điều, bây giờ nàng hiểu gì về minh văn, học tới tới đó e là chút khó tin! Mà nếu như tiêu tốn thời gian quá dài, thì sẽ kịp mất.
Dù thì nàng cũng rời Lạc gia khá lâu, nhất định về xem !
Lạc Thanh Đồng nghĩ , khẽ nhíu mày.
Ngay lúc , giọng của Tiểu Hương Trư vang lên.
"Chỉ chứa thứ thì cần gì tu di gian linh khí chứ! Có thể trữ vật là mà!"
Tiểu Hương Trư ngọ nguậy trong tay Lạc Thanh Đồng.
"Ngươi thả , nhớ là mấy món phế phẩm do lão già Thiên Minh Tử luyện , thấy mắt nên giữ . Mặc dù công hiệu của gian tu di, nhưng chứa đồ thì thành vấn đề! Ta lấy cho ngươi."
Lạc Thanh Đồng , liền thả nó .
Tiểu Hương Trư "vèo" một cái liền biến mất thấy tăm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-ton-dong-thuat-su-tuyet-the-dai-tieu-thu/chuong-174.html.]
Chẳng mấy chốc, nó , móng trái móng mỗi bên kẹp một chiếc nhẫn.
"Đây ! Đây chính là bảo vật gia truyền của trư gia gia đó! Ngươi xem hai chiếc nhẫn ?" Tiểu Hương Trư dương dương đắc ý chìa cái móng nhỏ của mặt Lạc Thanh Đồng.
Túc Ngọc bên cạnh sớm kinh ngạc đến ngây bởi cuộc đối thoại giữa Lạc Thanh Đồng và Tiểu Hương Trư, giờ phút theo móng của Tiểu Hương Trư, trong nháy mắt liền hít một ngụm khí lạnh.
Mẹ ơi!
Trên móng của Tiểu Hương Trư, rõ ràng đang đeo hai chiếc nhẫn trông vô cùng lộng lẫy và phi phàm.
Phía chiếc nhẫn trang trí bằng hình hai con thần thú rõ tên, khí chất uy nghi quanh chúng sống động như thật, khiến khỏi cúi đầu bái lạy!
Đây... hai cái phế phẩm như thế ư?! Vậy nếu luyện chế thành công thì sẽ còn nữa?! Túc Ngọc đến hai mắt trợn trừng, cả gì!
Nàng từng thấy qua vô bảo vật, nhưng kỹ thuật luyện chế bảo vật nào thể sánh với hai chiếc nhẫn mà Tiểu Hương Trư lấy !
Hình ảnh thần thú phía sống động đến mức dường như thể đ.á.n.h thức bất cứ lúc nào, từ trong đó bay vọt ngoài.
"Rất ." Lạc Thanh Đồng cũng khen một câu.
"Đó là đương nhiên!" Cái đuôi của Tiểu Hương Trư gần như vểnh lên tận trời, "Mắt của mà ! Không thì giữ thứ phế phẩm gì?"
"Đây! Ngươi cầm lấy , hai chiếc nhẫn tuy luyện thành phế phẩm, nhưng dù gian bên trong cũng miễn cưỡng thành hình. Mấy thứ như điều chỉnh tốc độ dòng chảy thời gian, dời non lấp biển, linh tuyền tự sinh thì ngươi đừng mơ! tùy tiện chứa đồ vật trong gian rộng vài trăm đến hơn ngàn mét vuông thì tuyệt đối vấn đề gì!"
"......"
"Phịch!"
Lời của Tiểu Hương Trư dứt, Túc Ngọc "phịch" một tiếng ngã sõng soài mặt đất! Ông trời của ơi! Vài trăm đến hơn ngàn mét vuông?! Đây mà vẫn là phế phẩm ư?!
Trước đây nàng nhất định nhầm về khái niệm tu di gian linh khí !