Chí Tôn Đồng Thuật Sư: Tuyệt Thế Đại Tiểu Thư - Chương 61: Vong ân phụ nghĩa, heo chó không bằng

Cập nhật lúc: 2025-11-10 16:38:42
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Đông!"

Nhìn ánh mắt đổ dồn về phía , Nhị phu nhân chịu nổi kích thích , "đùng" một tiếng, liền ngã xuống đất! Hôm nay, thể là nàng mất hết mặt mũi! Bị đ.á.n.h thành thế ngay tại cổng lớn Hầu phủ!

Chuyện còn đủ! Đã bao nàng cố gắng hết sức, đều thể phủ nhận phận của Lạc Thanh Đồng! Rốt cuộc nàng đ.á.n.h thành thế là vì cái gì cơ chứ! Nhị phu nhân chịu nổi, ngất .

"Tam ?"

Lạc Thanh Đồng nghiêng đầu về phía Lạc Tâm Ngưng, đưa tay ngoắc một nha bên cạnh.

"Mạt tử."

Nha vội vàng đem Mạt tử trong tay đưa qua.

"Đại tiểu thư, chuyện ... xin thứ ." Nha nhỏ giọng xin .

Vừa , nàng cũng tham gia công kích Lạc Thanh Đồng.

"Không ."

Lạc Thanh Đồng cũng định tính toán với những , dù kẻ đầu sỏ là Nhị phu nhân thì nàng xử lý ! Hơn nữa, những lời công kích đó của bọn họ đều nàng dẫn hướng sang Nhị phu nhân.

Sau , với tính cách của đó, khi tỉnh táo , nhất định sẽ trút giận lên đầu bọn họ.

Đến lúc đó qua kiếp nạn , xem bọn họ đủ thông minh .

Nhận lấy Mạt tử, Lạc Thanh Đồng cẩn thận lau tay, đó như vứt một miếng giẻ rách, ném Mạt tử đó xuống đất.

Nàng nhạt, ngẩng đầu về phía giọng của Lạc Tâm Ngưng truyền đến, : "Muội ngoan, xa cách một đời gặp, đại tỷ thật sự nhớ ngươi đấy!"

Lời của Lạc Thanh Đồng sai một chút nào.

Người mà nguyên chủ hận nhất cho đến c.h.ế.t, ngoài của hoàng thất Thiên Vũ, chính là Lạc Tâm Ngưng!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-ton-dong-thuat-su-tuyet-the-dai-tieu-thu/chuong-61-vong-an-phu-nghia-heo-cho-khong-bang.html.]

Mặc dù Lạc Thanh Đồng định để những chấp niệm của nguyên chủ trói buộc , nhưng thật đúng lúc, nàng ghét nhất là hạng xanh tâm cơ! Mà Lạc Tâm Ngưng chính là điển hình trong đó! Hơn nữa còn là loại mà nàng khinh thường nhất! Ngươi thông minh thì cứ thông minh ! Có dã tâm thì cứ dã tâm !

ngàn nên, vạn nên lợi dụng và đạp lên tấm lòng chân thành của nguyên chủ để leo lên!

Nếu Lạc Thanh Đồng ban đầu, Lạc Tâm Ngưng với thể ốm yếu bệnh tật đó sớm sự thờ ơ lạnh nhạt của cái hậu viện giày vò cho đến c.h.ế.t ! Bao gồm cả thiên phú và thực lực hiện tại của nàng, thứ nào mà nguyên chủ cho nàng?

Không nguyên chủ, nàng thể d.ư.ợ.c liệu quý giá để chữa bệnh ? Có thể tìm d.ư.ợ.c sư chữa bệnh cho nàng ?

Không nguyên chủ, thiên phú Võ Đạo của nàng thể khai mở? Một kẻ bệnh ma! Nàng tiền đồ và tương lai mà ?

Chưa kể nguyên chủ còn lén lút chia cho nàng tài nguyên tu luyện của , mới khiến nàng thực lực như ngày hôm nay! Nguyên chủ là cháu gái mà Lạc lão gia yêu thương nhất, là dòng dõi duy nhất của đại phòng! Là Ngũ hoàng tử phi tương lai của đế quốc Thiên Vũ!

Tài nguyên nàng sở hữu gấp mấy chục tiểu thư Hầu phủ của một tiểu quốc hạ đẳng bình thường! Ngay cả của vương thất Đông Ly cũng đều ngưỡng mộ đãi ngộ và tài nguyên của Lạc Thanh Đồng, chuyện gì cũng tìm cách lôi kéo quen!

Vậy mà nguyên chủ vì thương xót Lạc Tâm Ngưng, đem hơn một nửa tài nguyên của chia cho từ nhỏ "yếu đuối mỏng manh" !

Tài nguyên luyện võ mà Lạc Tâm Ngưng nhận còn nhiều hơn gấp đôi của Lạc Thanh Đồng!

Chính vì lượng lớn tài nguyên và d.ư.ợ.c liệu bồi bổ như , thể chất vốn của Lạc Tâm Ngưng mới ảnh hưởng đến tu vi Võ Đạo và sự thăng cấp của nàng! Không nguyên chủ, Lạc Tâm Ngưng còn bằng cái rắm! Lấy tư cách mà thiết kế nguyên chủ, thế địa vị của đối phương?

nàng gì? Phế tu vi của nguyên chủ, độc mù hai mắt, cuối cùng còn đẩy đối phương cho một đám áo đen rõ lai lịch chà đạp!

Nàng hận nguyên chủ đến thế ? Nàng dựa cái gì mà hận?

Không nguyên chủ, ở Lạc gia , nàng còn bằng một con ch.ó giữ sân!

Vị trí thừa kế Hầu phủ, nàng thể đoạt, thể tranh, nhưng đáng lấy việc hãm hại nguyên chủ cái giá trả! Nếu nàng thật sự năng lực, thế nguyên chủ, còn sợ ? Lạc Thanh Đồng lạnh.

Nói trắng , chính là vong ân phụ nghĩa, heo ch.ó bằng!

 

 

 

 

Loading...