Họ  quanh  thứ trong nhà, thậm chí xô vai Lưu Quảng Chí bước ,  mặt tràn đầy vẻ khinh bỉ.
 
"Mấy thứ đồ rách nát  đáng giá bao nhiêu tiền chứ, theo , chi bằng thế chấp căn nhà , một phát là trả hết nợ luôn."
 
Mấy   cũng là đám bóc lột mà.
 
Căn nhà ở Kim Phương Thế Kỷ Thành dù cũ kỹ cũng đáng giá sáu bảy chục vạn.
 
Khoản tiền chúng  vay ban đầu chỉ  hai mươi mấy vạn. Chênh lệch tận bốn mươi vạn, đúng là đám tín dụng đen  cố ý tìm, tay đủ đen!
 
Bị cuộc trò chuyện của chúng   cho kinh ngạc đến ngây , thấy mấy gã đàn ông lực lưỡng đang bắt đầu tính toán chuyện bán nhà.
 
Không dám động tay động chân với họ, Lưu Quảng Chí kinh ngạc gào lên: "Khoản nợ gì,     quen  các !"
 
 cố ý hắng giọng: "Là chúng  nợ."
 
Anh  đầy dấu chấm hỏi: "Cái gì?"
 
 khẽ , cố ý lấy tờ giấy nợ ban đầu  cho   xem: "Nửa tháng  Lưu Đoan Đoan  vay hai mươi mấy vạn, hơn nữa chúng   ly hôn , khoản nợ  đương nhiên sẽ trở thành nợ của  , cho nên   bây giờ tìm đến tận cửa ."
 
 bĩu môi, vẻ mặt xin  : "Thật đáng tiếc,  đoán chuyện đổi nhà của các  chắc  hoãn  một thời gian . Dù  nợ nần trả tiền là lẽ đương nhiên, các   trả hết hai mươi mấy vạn    chứ nhỉ?"
 
Đầu óc xoay chuyển, sắc mặt Lưu Quảng Chí lập tức trắng bệch. Anh  gân cổ lên  với mấy  đàn ông lực lưỡng: "Đó là Lưu Đoan Đoan nợ, liên quan gì đến chúng ! Dựa  cái gì mà các  tìm đến nhà ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chiem-doat-luong-huu/8.html.]
 
"Dựa    và Lưu Đoan Đoan cùng chung một sổ hộ khẩu, dựa  pháp luật họ là quan hệ vợ chồng,  gánh vác nợ chung trong thời kỳ hôn nhân!"
 
  lạnh nhắc nhở.
 
Cô vợ   tuổi còn nhỏ, chắc là mù tịt về luật pháp, lúc   cuống cuồng lên, vội vàng lay cánh tay Lưu Quảng Chí hỏi: "Ý gì  chồng,  bây giờ nợ   hai mươi mấy vạn ? Nhà  lấy   tiền trả, em còn đang  bầu nữa,    đây, em   tiền trả  huhuhu."
 
Bị tiếng  của cô gái  phiền, Lưu Quảng Chí   tát mạnh  mặt cô gái. Sau đó  đầu giận dữ : "Đó   tiền tao nợ, liên quan gì đến tao, tao  trả đấy, mày  gì  tao."
 
Làm gì  ?
 
 , vỗ tay gọi mấy  đàn ông lực lưỡng đến: "Mấy  , họ  nhà nhưng   trả tiền, mấy      đây?"
 
Đại Hán giơ nắm đ.ấ.m to như bao cát lên đập mạnh  ,  đó  dữ tợn với Lưu Quảng Chí: "Làm  ? Có tiền thì mau trả,   tiền thì thế chấp nhà cho chúng . Nếu quyết tâm  trả thì đánh cho một trận  thế chấp nhà, xem các  chọn thế nào!"
 
Trong mắt Lưu Quảng Chí trào dâng sự tức giận và  cam lòng, cuối cùng     cạn lời: "Mẹ nó còn vô  hơn cả tao, thế  khác gì cướp tiền! Căn nhà  là của tao, giấy tờ nhà ở trong tay tao, tao  tin mày  gì  tao!"
 
 quả thực   gì   , nhưng mấy gã cho vay nặng lãi thì  thể. Họ  nghề  lâu năm, sóng to gió lớn nào mà  từng trải qua. Cái kiểu vô  của Lưu Quảng Chí trong mắt họ chỉ là chuyện nhỏ nhặt.
 
Ngoáy ngoáy tai, lười biếng dây dưa với Lưu Quảng Chí, mấy gã đàn ông lực lưỡng xách Lưu Quảng Chí  ngoài như xách gà: "Khi nào trả tiền, khi đó căn nhà  mới trả  cho các ! Nếu  thì thế chấp cho chúng  luôn!"
 
Nói xong một câu, gã đàn ông lực lưỡng trực tiếp đóng sầm cửa  mặt  . Lưu Quảng Chí lập tức cuống cuồng,    chửi  đá cửa  về nhà.   muộn , nhà  rơi  tay bọn tín dụng đen ,  bọn họ nhả  còn khó hơn lên trời.
 
 và chồng  bên cạnh  lạnh, dù  lấy  tiền trực tiếp, nhưng  bọn họ cắn xé  cũng khá thú vị.