Chiếc xe  ngừng lăn bánh  con đường,  một lát cũng  đến đến bệnh viện, chốc lát  cũng  đưa   phòng cấp cứu, trong khi bản  thì  bên ngoài với vẻ vô cùng hoảng loạn, mà chìm trong những suy tư rằng: “Không         nữa? Và  mong   thật sự  xảy  chuyện gì, nếu  thì  sẽ hối hận cả cuộc đời  mất...”
 
Nói đến đây nước mắt của  liền chảy dài  đôi má, thậm chí trái tim cảm thấy  đau nhói, giống như là  hàng ngàn con d.a.o đang đ.â.m  tim của ,  đột nhiên những lời  của   bắt đầu dâng lên trong đầu ...
 
Điều  khiến cho  bắt đầu nhận  và  với bản   rằng: “Phải tình trạng hiện tại của  cũng giống tình trạng của  , nhưng tại     thấu hiểu  ? Và   là vì   quá yêu một cách điên cuồng, thậm chí là lụy  đó, nên mới trở nên như thế  ? Và sự thật thì  đó  yêu   chứ?
 
Và nếu như  đó yêu , thì tại   đó  bỏ  như ? Và    đúng,  lẽ là   quá tương tư   , cho nên  nhận  kết cục đau đớn như thế , thậm chí   ném đánh mất,  luôn ở bên cạnh  thậm chí yêu thương , và     sai trái trong điều , và   nên  điều đó...
 
Và   lẽ là như ,  lẽ  nên yêu   yêu , chứ   là yêu cái  chẳng yêu , bởi cái  đó chỉ mang  cho  những niềm đau mà thôi, hơn hết  cũng mang  những niềm đau cho  khác, cũng chính là  yêu , thế là   quyết định ,  sẽ quên  mối tình mà   yêu  nhiều , để  thể đền đáp cho  hiện tại đang yêu , bởi    vì  mà chịu nhiều đắng cay như  , Không lẽ  chẳng thể hy sinh vì   một chút ?”
 
Thoát khỏi những suy nghĩ của bản ,  lúc  cũng  đưa   quyết định của , đó chính là chọn Bảo Long...
 
Trong khi đó cánh cửa phòng y tế cũng  bắt đầu mở , từ bên trong bác sĩ cũng    ngoài mà : “Thật may mắn là bệnh nhân   , nếu đưa đến trễ một chút nữa, thì bệnh nhân  chết...Và bệnh nhân sắp tỉnh  , hãy chăm sóc   thật  nhé!”
 
Trần Thanh Phong cũng  đồng ý theo lời của bác sĩ,  đó tiến  bên trong phòng bệnh, còn bác sĩ  rời ...
 
Anh lúc   chăm chăm  với ánh mắt đẫm lệ, thậm chí mong chờ  tỉnh dậy, để  thể   tất cả  chuyện, hơn hết là xin  , về những gì mà   gây  đối với ...
 
Sau một lát  cũng  tỉnh dậy,  đó  chăm chăm , mà tỏ vẻ lạnh lùng nước mắt  ngừng tuôn rơi, với sự đau lòng đến tột cùng  : “Này tại     để  c.h.ế.t luôn ? Và  đến đây để  gì chứ? Không   chẳng   thấy mặt của  nữa ! Và bây giờ   thể rời khỏi đây   đó, khi     , đồng nghĩa với việc là   chịu trách nhiệm cho việc  , còn  thì cứ mặc kệ  !”
 
Anh giờ đây liền đưa tay  nắm chặt lấy tay của   đáp: “Này  thật sự  nhận  sai lầm của , thậm chí    là,  quyết định   sẽ ở bên cạnh của  mà yêu , thậm chí chăm sóc cho  để đền đáp  những gì mà   luôn âm thầm dành cho , và  lẽ   đúng,  nên yêu  yêu  nhất, chứ  nên yêu một kẻ chẳng yêu ! Và bây giờ cuối cùng  cũng  nhận  điều đó ,   thể tha thứ và cho  bên cạnh   ?”
 
Bảo Long  những lời , liền cảm thấy hạnh phúc vô cùng, chốc lát cũng   dậy ôm chầm lấy   lòng, trong sự hạnh phúc của bản  mà : “Vậy là Anh  nhận   ? Và Anh   hả em cảm thấy  hạnh phúc về điều ...”
Sau những lời  của Bảo Long Trần Thanh Phong cũng im lặng chẳng  gì hết, bởi vì bây giờ   thể  gì chứ? Khi bản  của   chấp nhận việc ,  nên  cũng  thể thuận theo những điều đó mà thôi...
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chiem-huu-thu-khong-phai-la-gay/chuong-14-31.html.]
Sau  một lát   lên tiếng  với Bảo Long rằng: “Được  em  mới tỉnh ,  nên  thể kích động , thế nên em hãy nghỉ ngơi , còn  sẽ  xuống , để mua cho em một chút gì đó ăn, để em lấy  sức khỏe  chứ?”
 
Trước những lời  từ ,  cảm thấy vô cùng vui, chốc lát lên tiếng đáp: “Được ạ!”
Tài
 
Cậu  dứt lời thì  cũng  rời , với tâm trạng vô cùng khó chịu,    vì lý do gì mà tâm trạng của   trở nên như , nhưng  một lát lâu  cũng  nhận  rằng, chắc  lẽ tình yêu  đến quá đột ngột, nên  vẫn  chấp nhận  nó,  nên  thứ mới trở nên như thế ...
 
    gạt bỏ tất cả mà  với bản   rằng: “Cứ để thời gian trôi qua ,   chuyện cũng sẽ  thôi,  cũng sẽ chấp nhận  tình yêu đó, thế nên bây giờ   kiên trì lên mới , và quên tất cả  chuyện trong quá khứ...”
 
Nói     xuống  lề đường nơi đang bán cháo,  đó cũng  mua một bịt cháo, để cho  ăn...
 
Sau khi mua xong    lên, còn trong căn phòng , Bảo Long chìm trong sự hạnh phúc của bản , thậm chí khuôn mặt hiện lên vẻ  vui mừng, mà lên tiếng  trong sự đắc ý: “Hazz...Mình Không ngờ rằng, kế hoạch của   thành công như , khi chính   dùng sự đáng thương của bản , để  thể chiếm lấy trái tim của  , và đây là một bước ngoặc lớn trong sự thành công, còn giờ       ,  chắc chắn sẽ giữ   bên cạnh,  bao giờ để   vụt mất...”
 
Sau một lát cánh cửa phòng bệnh cũng  mở . Bảo Long  thấy âm thanh  liền im lặng, mà tỏ vẻ vô cùng đáng thương, từ bên ngoài  cũng  bước ,  đó đưa mắt  chăm chăm , mà lên tiếng hỏi rằng: “Này  em   nghỉ ngơi một chút ? Mà  đó  gì ?”
 
Cậu mỉm  với ánh mắt hiền hậu trả lời: “Dạ em chờ  về ạ! Thậm chí  cũng nên quan tâm đến bản  của , chứ đừng nên quan tâm em quá mức, để  lỡ như  chuyện gì thì   !”
 
Anh lên tiếng trả lời  rằng: “Ừ   về điều đó mà, còn bây giờ thì để  đổ cháo  tô cho em ăn nhé!”
 
Cậu  đồng ý theo yêu cầu của ,  cũng  đổ cháo  tô,  bắt đầu đút cho  ăn, trong sự hạnh phúc của , thậm chí  ước rằng điều  sẽ diễn  mãi mãi, và  bao giờ biến mất...
 
Thời gian cứ như   dần trôi qua, lúc  cũng  là vài tháng , mối quan hệ giữa bọn họ cũng  dần cải thiện hơn, thậm chí  cũng  nhận   rằng,  lẽ  nên chấp nhận tình yêu , nhưng  đôi lúc   như trở thành một con  khác, khi  tương tư đến mối tình cũ, thậm chí là  lúc bực bội đến nỗi tra tấn hành hạ ...
 
  bởi vì quá yêu , nên cũng chấp nhận sự tra tấn , bởi  sợ nếu như   chấp nhận điều , thì  lẽ  sẽ mất  thêm một  nữa...
 
Vậy nên mặc kệ sự đau đớn của bản , mặc kệ những gì mà   gánh chịu,  cũng quyết tâm chấp nhận  phận , bởi vì đó là con đường mà  chọn, cho dù nó  trải dài những sỏi đá, thậm chí là những con d.a.o để  bước qua  chăng nữa, thì  vẫn kiên quyết để  thể bước đến định đích cuối cùng, bởi hiện tại     một nửa, thì     thể bỏ cuộc  chứ? Nó sẽ  bao nhiêu công sức của  trong bấy lâu qua sẽ biến mất...