Sau khi trở về nhà của  lúc  Dương Minh Đức chìm trong sự buồn bã, với những suy nghĩ của bản   rằng: “Trong thời gian qua em chính là tia sáng hi vọng trong cuộc đời của , em  mang đến cho   nhiều hạnh phúc, và thoát khỏi những nỗi buồn thậm chí là ám ảnh, nhưng tại  em   nhận  tình cảm của  dành cho em chứ, nó chính là một thứ gì đó  đặc biệt, thậm chí  là to lớn cơ mà, và bao giờ em mới nhận   tình yêu mà  dành cho em đây chứ?”
 
Chìm trong sự buồn bã một lát lâu  bắt đầu nhớ về những ký ức khi hai  bên , lúc bọn họ chuyển qua nước ngoài sống thì chính cô là   chăm lo cho , thậm chí là cho  một khuôn mặt mới, hơn hết  cho  học tập và   công ty riêng của chính , và cô  giúp  phát triển như ngày hôm nay.
 
Cậu  khi thoát khỏi những suy nghĩ đó mà chìm trong sự thở dài, chốc lát cũng  bắt đầu   bởi vì sự mệt mỏi, thậm chí chẳng  nhớ đến những nỗi buồn   gì, hơn hết bởi vì sự  chấp nhận của cô, nên  chẳng   rằng  sẽ  kết quả  với cô  ,  nên nếu   chịu gạt qua câu chuyện hiện tại, thì nó sẽ ảnh hưởng đến cuộc trả thù của , nên  quyết tâm sẽ tạm gạt bỏ nó qua một bên,   sẽ tìm một  thời gian khác để tỏ tình với cô một  nữa.
 
Còn ở nhà của Uyển Nhi, cô giờ đang  trong sự trầm tư khi nghĩ đến , thậm chí là lúc  tỏ tình , cô cũng  hiểu  rằng thật  thì   yêu , nhưng cô hiện tại  thể chấp nhận  tình yêu đó, bởi vì điều quan trọng nhất hiện tại đó chính là trả thù,  nên cô đang  một kế hoạch khác trong cuộc trả thù của , thế nên cô  thể chấp nhận tình yêu của  , chốc lát cô  lên tiếng  rằng:
 
“Em thật sự  xin  khi  khiến  buồn, thậm chí là em  thể tiết lộ tình yêu của  cho   , bởi vì em còn  thực hiện những kế hoạch khác của , nên trong cuộc trả thù  khi nào  kết thúc thì, em sẽ  bao giờ yêu  , thế nên  hãy chịu thiệt nhé.”
 
Còn ở nhà của Trần Thanh Phong,  cũng đang   giường với những suy nghĩ của bản   rằng: “Tại   trôi qua nhiều năm như , mà  vẫn luôn nhớ về em , thậm chí   cố gắng tìm em  nhưng  tìm   và    thể quên em   chứ, để bắt đầu một cuộc sống mới hả. Trong khi Không     tất cả  thứ mà  cần  ?”
 
Nghĩ đến đây  liền thở dài mà lý trí của    với : “Phải ngươi   tất cả những gì mà ngươi  cần, nhưng ngươi vẫn đang thiếu hình bóng của một   nên đó là thứ khiến cho ngươi  đau khổ, và hãy cố gắng quên bóng hình đó , bởi vì kết quả   sẽ  đến với ngươi, nếu như ngươi cứ mơ về hình bóng đó, một hình bóng chỉ mang  nỗi đau vô hình cho ngươi, thì như   xứng đáng với ngươi  là ,  ngươi  quên nó  hả.”
 
Cậu lúc   những lời của lý trí mặc dù    quên  đó, nhưng cũng chẳng thể nào quên , chốc lát  thở dài mà  với lý trí của  rằng: “Thôi hãy mặc kệ tất cả ,  cũng  mệt .”
 
Nói  cố gắng nhắm mắt  để ngủ mà quên  hết những chuyện , bởi vì ngày mai  còn  công việc   nữa. Thời gian cứ như   dần trôi qua tới sáng hôm , và một ngày  lập  luẩn quẩn của   bắt đầu, trong công việc của bản  hơn hết là lạnh lùng khiến cho  đang yêu   đau buồn, mà  cũng chẳng mảy may quan tâm đến nó.
Thời gian  dần trôi qua lúc  cũng chính là một ngày mới. Dương Minh Đức  tỉnh dậy mà  đồ để  , hôm nay  nhất định sẽ  hợp tác  với công ty của Trần Thanh Phong và bắt đầu thực hiện kế hoạch của bản  .  trong cuộc hợp tác ,  e rằng sẽ khó mà hợp tác thành công, vì   mới lên một kế hoạch khác đó chính là sẽ tìm cách quyến rũ Trần Thanh Phong để   rơi  cái bẫy của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chiem-huu-thu-khong-phai-la-gay/chuong-20-43.html.]
 
Giờ đây với bản hồ sơ  tay của chính ,   đến công ty của Trần Thanh Phong một  nữa. Sau đó tiến  bên trong công ty của , mà tìm đến phòng  việc của , chốc lát đưa mắt   mà lên tiếng  rằng.
 
“Này chúng   thể bàn về việc hợp tác  , và    mới  thể phê duyệt hồ sơ  của ?”
 
Nghe câu  từ  với vẻ lo lắng, lúc   lên tiếng trong sự trêu chọc , nhưng nó  mang một chút sự lạnh lùng: “Cậu  ký kết hợp đồng với chúng  , nhưng       , tạm thời thì hợp đồng của  vẫn  thể chấp nhận , và cứ tạm gạt qua một bên , Khi nào  thấy  định thì chúng  hãy tiếp tục nhé!”
 
Cậu  đến đây liền bất lực     gì,  đó lên tiếng  với  rằng: “Được    thể hẹn   ăn  , để  thể bàn về công việc hợp tác !”
 
Nghe câu  từ    mỉm , lúc đầu   định từ chối khi  định  với , nhưng  dường như   nghĩ  một điều gì đó, thế là   quyết định  với . Chốc lát  lên tiếng bảo: “Được  nếu như   lòng trong sự hợp tác đó, thì  sẽ  theo ý của  , nhưng mà bên  kiểm tra  kỹ lưỡng, thế nên  sẽ chỉ cho  cách chỉnh sửa,  sửa    thì tùy quyền của   rõ !”
 
Nghe câu    lên tiếng rằng: “Được    hiểu ý của , và 9:00 tối nay chúng  sẽ cùng  ăn với  nhé!”
 
Tài
Anh chấp nhận yêu cầu của , trong khi   rời , thậm chí còn đặt  bàn của , một sợi dây chuyền. Cậu đang   con đường rời khỏi công ty thì, những suy nghĩ trong sự đắc ý  bắt đầu dâng lên trong tâm trí của ,  lên tiếng: “Bây giờ Đã đến lúc  nên tiết lộ  phận của  , nếu như  tiếp tục cất giấu  phận  của  mãi mãi, thì sẽ khó mà thực hiện  kế hoạch của bản , thế nên từ kế hoạch ban đầu   chuyển sang một kế hoạch khác,  sẽ cho  nhận   là ai, và lúc đó sẽ từ từ câu dẫn ,   con đường của sự đen tối,  sẽ mắc bẫy của  và   những điều phi pháp, lúc đó  những công ty của   phá sản, mà thậm chí cuộc đời của  sẽ sống trong những ngày đen tối ở tù,  là  tất cả   khinh miệt bởi vì là một tên biến thái bệnh hoạn, như thế thì   cam lòng, bởi vì chuyện đó xảy  thì   còn mặt mũi sống  cuộc đời , nếu  thì cũng như sống  bằng c.h.ế.t mà thôi, còn  thì sẽ cùng với tình yêu của   đó rời khỏi nơi  sống một cuộc sống hạnh phúc...”
 
Tại phòng  việc của Trần Thanh Phong,  lúc    thấy một sợi dây chuyền, đang ở  bàn, mà chìm trong những suy nghĩ rằng: “Đây sợi dây chuyền   giống với sợi dây chuyền, mà   đưa cho  mà  yêu chứ? Và tại  rốt cuộc nó  ở đây? Không lẽ?”
 
Nghĩ đến đây  liền bật  trong sự đắc ý, giống như là  nhận  một điều gì đó, chốc lát   lên tiếng  với bản  của  rằng: “Ồ cuối cùng  cũng  nhận  một điều rằng, thì  em đang cố che giấu  phận để trả thù   ? Và em  sơ ý nên  rơi sợi dây chuyền  , và kế hoạch của em coi như thất bại, thậm chí em đang gặp nguy hiểm khi  phận  bại lộ  đó...”