Trần Gia Linh đưa mắt  chăm chăm em gái của  đang , chốc lát  đưa tay chạm  vai của cô,  chất giọng nhẹ nhàng vang lên với những lời an ủi rằng: “Em vẫn còn đang buồn vì điều đó ? Em   cuộc đời    thứ gì là tồn tại mãi mãi , thậm chí là gia đình cũng như , thế nên sự rời xa  chia ly  chăng nữa, đó cũng chính là sự khởi đầu của một câu chuyện mới,  nên em đừng buồn...
 
Mà hãy cố gắng nhẫn tâm một chút, vứt bỏ  thứ mà  mong , thứ mà  khao khát  giữ trong lòng, thì nó sẽ khiến cho trái tim thổn thức của em, thậm chí là ước  chẳng lìa xa của em, sẽ tan biến  hư  mà thôi...”
 
Nghe những gì mà Trần Gia Linh  , cô giờ đây cũng  hiểu ý của chị  rằng, chốc lát  đưa tay lau  những giọt nước mắt, mà quyết tâm sẽ mạnh mẽ để  thể vứt bỏ  sự đau đớn hiện tại, vì cô   rằng bây giờ cho dù   đau đớn, thậm chí như những gì chị cô  , đó là chẳng  chia xa, nhưng trong cõi đời  thì  gì  chữ ngăn cản  sự chia xa chứ...
 
Chốc lát cô  mỉm  với chị gái của , mà lên tiếng đáp: “Phải  lẽ là chị  đúng, bởi vì em  đủ mạnh mẽ, bởi vì em  đủ can đảm, nên mới mềm lòng yếu đuối đến như , nhưng nếu như sự mềm lòng yếu đuối  vẫn mãi như thế, thì  phận con em thậm chí là cả gia tộc của em sẽ như thế nào?
 
Nó chắc chắn sẽ mang  một màu đen tối, chắc chắn sẽ khiến gia tộc của em trở thành một đống tro tàn,  nên  lẽ em  mạnh mẽ, em  quyết tâm hơn nữa, thậm chí là một kẻ vô tình m.á.u lạnh, giống như những lời    ,  nhân gian truyền , đó là chỉ  sự vô tâm, mới  thể là thứ, giúp bản  của  đạt  tất cả, nên bây giờ em nhất định sẽ để bản  của , đạt  sự vô tâm đó đến cực điểm, để quên hết những nỗi buồn ...”
 
Trần Gia Linh  em gái của   quyết tâm đến như , cô mỉm  trong sự hạnh phúc của bản , chốc lát  lên tiếng an ủi, thậm chí là động viên em gái : “Phải những gì em đang  hiện tại, đó là một điều vô cùng , còn bây giờ thì chị nghĩ là em nên rời ,  khi nó  trở  để tìm em, lúc đó chị nghĩ chắc chắn em sẽ mềm lòng thêm một  nữa, mà  chịu rời xa nó đó...
 
Thậm chí em đừng quá lo lắng, về những gì sẽ xảy  với con trai của em, bởi nó ở bên cạnh của chị, thì chị sẽ ban tặng cho nó một cuộc sống mới, một sự hạnh phúc thậm chí là một gia đình  , giống như cái cách mà chị yêu thương em gái của  ...”
 
Sau khi  những lời mà chị gái   , cô giờ đây cũng   dậy, ánh mắt kiên định   về phía con trai của  nữa,  đó lạnh lùng  lưng rời , với câu  rằng: “Vâng em mong rằng chị  thể giữ  lời hứa của ...”
 
Khuôn mặt u buồn  của cô, giờ đây  trở thành một khuôn mặt cương quyết, mang theo sự lạnh lùng đến tột cùng, giống như là một kẻ vô tâm thật sự ...
 
Tài
Nhìn em gái của   rời . Trần Gia Linh lúc   thở dài đáp: “Phải chị  em sẽ  thể nào chấp nhận  chuyện , thậm chí nó sẽ khiến cho em vô cùng đau buồn, nhưng đây chính là định mệnh,  nên chúng   thể  đổi định mệnh , thế nên chỉ còn cách  thôi, nên chị mong rằng em  thể quên  những đau khổ , để  thể chấp nhận sự thật , thậm chí chị nghĩ rằng thời gian sẽ là một liều thuốc chữa lành, để em  thể quên  tất cả  thứ mà thôi...”
 
Nói  bà   cầm ly  bắt đầu nhấp một ngụm, với ánh mắt  dần  sang hai đứa bé, như mang theo một tâm tư gì đó...
Giờ đây ở chỗ Trần Thanh Phong đang chơi với Dương Minh Đức, thì   ném trái bóng  xa,  đó lên tiếng  với Dương Minh Đức rằng: “Này tên  hầu , mày mau nhặt lấy cái bóng cho tao!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chiem-huu-thu-khong-phai-la-gay/chuong-3.html.]
 
Dương Minh Đức cũng  theo lời của ,  đó nhặt lấy trái bóng theo yêu cầu của . Trần Thanh Phong  Dương Minh Đức đang  theo lời của bản  , mà bật  hả hê trong sự thích thú, chốc lát  tiến đến mà xô  ngã xuống  mặt đất, khiến đầu  đập  nền nhà, đến nỗi chảy máu, điều   cho Trần Thanh Phong bật  hả hê trong sự thích thú:
 
“Hahahaha  kìa đầu của mày chảy m.á.u , trông thật là vui mà, mày  cảm thấy đau  hả một đứa ăn nhờ ở đậu?”
 
Dương Minh Đức tỏ vẻ vô cùng bối rối,    rốt cuộc chuyện gì đang diễn , tại       như , hơn hết   lúc nãy   vẫn còn đang vui vẻ niềm nở với  ?   bây giờ   lưng với  như thế chứ? Nhìn   hiện tại với lúc nãy, nó khác một trời một vực, giờ đây  lên tiếng hỏi:
 
“Này ý của  là  chứ? Em  hiểu ạ?”
 
Cậu vẫn là vẻ mặt ngây thơ, với câu hỏi ngơ ngác , thì   vung tay tát thẳng  mặt của , bật  thật lớn giống như một con ác quỷ : “Hahahaha tao  đến đó mà mày vẫn  nhận  ? Mẹ của mày  mang mày đến đây, để   hầu cho tao đó, thậm chí  mày   mất , và từ bây giờ tao sẽ cho mày cảm nhận , sự đau khổ ở cái địa ngục trần gian  là như thế nào...”
 
Trần Thanh Phong  dứt lời thì Dương Minh Đức  trở nên vô cùng hoang mang, chốc lát   về phía chỗ  gì đang uống , mà chẳng quan tâm đến  một chút nào,  liền  oà lên khi  thấy   , mà ngay lập tức chạy đến chỗ gì lên tiếng bảo: “Dì  của con   ạ? Không  hồi nãy  của con còn ở đây ? Hay  con  vứt bỏ con ở đây  chứ?”
 
Người dì đưa mắt  chăm chăm , chốc lát  lên tiếng trong sự nhẹ nhàng, với vẻ vô cùng ân cần: “Này cháu bình tĩnh  ,  của cháu  bỏ cháu , nhưng bà  thật sự  chuyện quan trọng nên  rời , thế nên kể từ bây giờ cháu sẽ ở với cô nhé...”
 
Vừa dứt lời bà cũng  chú ý  vết thương  đầu của ,  đó lên tiếng trong sự tức giận của bản  : “Này rốt cuộc con đang  gì  hả Trần Thanh Phong. Tại  con  khiến đầu của em  chảy m.á.u như thế ? Và  cảnh báo con  rõ ? Kể từ bây giờ con     với em  nữa, bằng   sẽ đánh con đó? Và kể từ bây giờ con  luôn quan tâm và chăm sóc em , bởi bắt đầu từ giây phút , hai con sẽ  liên kết với  mãi mãi về , cũng là thứ gắn liền hai gia tộc của chúng ...”
 
Trần Thanh Phong  những lời  mà , nụ  tỏa  sự khinh bỉ chốc lát  lên tiếng: “Hưa tại    bên một thằng  hầu hả? Và nó đến đây cũng chỉ để ăn nhờ ở đậu nhà của chúng  thôi, thế nên  nghĩ là nó nên là vật để  chơi đùa,  vui sẽ cho nó một cuộc sống  , còn nếu  vui thì sẽ dậy cho nó một bài học thôi, giống như những  từng chuyển đến nhà của chúng , bọn chúng đều trở về trong sự điên loạn, và điều đó sẽ xảy  một  nữa,    yêu của ?”
 
Cậu  dứt lời thì bà  vung tay tát thẳng  mặt của , ánh mắt chìm trong sự tức giận đến tột cùng, bà cắn chặt môi  đó lên tiếng quát mắng: “Này hãy thôi trêu đùa  , và    cuối con   đụng đến  , bằng  thì đừng  trách , còn giờ cháu hãy  theo cô, cô sẽ sử lý vết thương cho cháu...”
 
Nói  bà  dắt  rời ...