Trần Thanh Phong  hai   rời  mà nở nụ  nham hiểm  môi, chốc lát  lên tiếng bảo rằng: “Lại  một món đồ chơi nữa đang chuẩn  cho  bắt đầu thưởng thức ...”
 
Chốc lát  cũng  rời , tại chỗ của Dương Minh Đức khi   của Trần Thanh Phong đưa , bà  bây giờ đưa   một căn phòng,  đó bảo   xuống  giường, còn bà  thì bắt đầu mở cửa tủ lấy  hộp cứu thương,  đó tiến đến chỗ của , mà ân cần như một   chăm sóc , bằng cách băng bó vết thương ...
 
Điều  khiến cho  cảm thấy ấm áp, và nhẹ lòng hơn mặc dù hiện tại    ở bên cạnh, nhưng sự quan tâm từng  phụ nữ  cũng  khiến cho  cảm nhận  sự ấm áp, giống như đang ở bên cạnh của  ...
 
Giờ đây bà  cũng  lên tiếng với chất giọng ngọt ngào, thậm chí mang phần lo lắng trong sự quan tâm : “Này Cháu chơi với con bác hãy cẩn thận đấy nhé? Bởi nó là một đứa vô cùng khó tính, thậm chí thằng bé nó  một chút vấn đề về thần kinh, nên điều đó khiến cho đầu nó,  một chút chậm phát triển,  nó lạnh lùng như một tảng băng , đôi khi nó sẽ ngọt ngào và là một thiên thần mang  sự hạnh phúc...
 
 đôi khi nó  mang sự tức giận, thậm chí là cáu gắt của một con quỷ dữ, giống như là một   Đa Nhân Cách ...
 
Thế nên điều cô   ở đây là, cháu hãy cẩn thận khi chơi với nó nhé, bằng  cô cũng     thể bảo vệ  cháu  , thậm chí cháu cũng   lời của nó...”
 
Dứt lời cô  chìm trong sự im lặng, giống như đang suy tư một điều gì đó, còn  thì  chăm chăm cô, mà lên tiếng đáp: “Cháu  hiểu  ạ, cháu sẽ  theo ý của cô!”
 
Bà  chăm chăm ,  đó mỉm  lên tiếng đáp: “Được cháu hiểu ý của cô là , còn giờ thì  sẽ đưa cháu về phòng của cháu để cháu nghỉ ngơi nhé!”
 
Cậu cũng đồng ý theo yêu cầu của cô, chốc lát cô  đưa   đến một căn phòng, căn phòng  những rộng lớn mà thậm chí   đẽ, điều  khiến cho  cảm thấy  vui và hạnh phúc, giờ đây cô lên tiếng bảo: “Này con hãy ở đây để nghỉ ngơi ,  đó cô sẽ tìm  cách, để hàng gắn mối quan hệ giữa hai con, trở nên  thiết hơn nhé, bởi vì điều   quan trọng đối với hai con  ...”
 
Nói   chỉ  thể   khi chẳng  đáp  như thế nào,  đó cô cũng  rời , mà cánh cửa  đóng sầm ,  giờ đây cảm thấy vô cùng ngộp ngạc, thậm chí là cảm thấy  buồn, khi  ngờ  của   đưa  đến đây, một nơi vô cùng kỳ quái, bởi vì  một gã đàn ông lớn hơn , nhưng  chẳng ưa  một chút nào, mới ngày đầu tiên bước  cái nhà ,      bắt nạt , Không     thứ sẽ như thế nào nữa, càng nghĩ   càng buồn, chốc lát cũng Đã Khóc  đó lên tiếng bảo rằng: “Mẹ tại    bỏ con ở đây chứ? Giờ con   gì trong tình huống  đây? Khi con cảm thấy vô cùng sợ hãi, thậm chí là  cô đơn, và con ước gì   thể luôn bên cạnh của con,   bỏ con nhưng hiện tại...”
 
Từng giọt nước mắt lăn dài  đôi má,  ôm chầm cái gối   nệm, mà cũng dần   lúc nào cũng  , vì cảm thấy quá mệt mỏi...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chiem-huu-thu-khong-phai-la-gay/chuong-4.html.]
 
Trong khi cánh cửa cũng  bắt đầu mở , bước   là ai khác mà chính là Trần Thanh Phong cùng với  của . Trần Thanh Phong với vẻ mặt  chút nhăn nhó, giống như là  ép buộc điều gì đó,  giờ đây tiến đến chỗ của Dương Minh Đức, ngay lập tức   xuống  chỗ của , mà ôm chầm lấy  khi  xuống ngay cạnh ...
Dương Minh Đức giờ đây cảm nhận  dường như  ai đó  ôm  từ phía , điều   khiến cho  trở nên bàng hoàng, liền giật  tỉnh dậy,  đó  sang mà  thấy  ôm   là ai khác mà chính là Trần Thanh Phong, điều  khiến cho  bối rối vô cùng, chốc lát  cố gắng gỡ tay  , để   ôm  nữa...
 
Mà đưa mắt  chăm chăm  của  trong sự ngơ ngác của bản  ,  lên tiếng hỏi bà rằng: “Này rốt cuộc  chuyện gì  bác? Tại      đây cùng với bác? Thậm chí  còn ôm chầm lấy con như  nữa?”
 
Mẹ của  giờ đây lên tiếng đáp rằng: “Con   quên  cho con  một điều rằng, thật  thì  bảo nó  đây   là để xin  con đó,  mà  quên nữa chứ kể từ bây giờ hai đứa sẽ cùng  ngủ chung một phòng ở đây nha!”
 
Sau những lời mà  của    . Dương Minh Đức tỏ  khó hiểu, khi   tại  vì lý do gì, mà bác    như thế ,   ở đây  rộng lớn  ? Tại   để cho mỗi   một chỗ, mà  để   với   , hơn hết       giởn trò gì để bắt nạt  nữa  ?
 
Thoát khỏi những suy nghĩ của bản  , lúc   lên tiếng  với bà trong sự phản bác của bản  rằng: “Bác con thật sự    với   một chút nào cả, thậm chí là   ở cạnh   nữa cơ,  nên bác  thể dừng  việc   , mà để con  chỗ khác để ngủ...”
 
Trước những lời cầu xin của , bà cũng chẳng mảy may quan tâm,  đó lên tiếng với vẻ lạnh lùng kiên nhẫn rằng: “Này con hãy ngoan ngoãn  theo lời của  , nó thật sự sẽ   gì con , bởi vì   ở đây mà,  sẽ luôn bảo vệ con, nhưng điều quan trọng khi con ở đây, và con cần  là, đó chính là ở bên cạnh con trai của , thế nên   thể tách rời hai con ,  nên mong con hãy thông cảm cho , mà hãy ở đây ngủ cùng với con trai  ...”
 
Trước sự kiên quyết của bà . Dương Minh Đức  thể   gì để phản kháng , trong khi giờ đây Trần Thanh Phong  nở nụ  nham hiểm, mà kề sát đầu  tai ,  đó lên tiếng thầm thì rằng: “Này mày hãy chờ  của tao  ,  tao sẽ cho mày thấy , tao  thể   gì mày, và đó chính là địa ngục trần gian mà mày  nhận , khi dám bước  căn nhà tử thần ...”
Tài
 
Cậu  đến đây mà cảm thấy vô cùng rùng , chốc lát  định  dậy để níu tay của  , với ý định cầu xin bà đừng để  ở , nhưng    ôm chặt  buông ,  cho   thể nào nhúc nhích , chốc lát  lên tiếng  với  của : “Bác    mới hù dọa con, và bác đừng bỏ con ở đây  , con cảm thấy sợ lắm, con sợ   sẽ  hại đến con...”
 
Bà  vẫn phớt lờ những lời  của , giống như đây là âm mưu của bà  , chốc lát bà  cũng    ngoài, cánh cửa liền đóng sầm , trong sự sợ hãi đến tột cùng của , còn bà  thì chìm trong những suy nghĩ rằng: “Đây chính là  phận của con,  nên   thể xen  , cho dù    chăng nữa, thì con cũng  tự  gánh chịu, để  thể bước  căn nhà của , còn giờ thì chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi, vì   nó sẽ   hại đến con...”
 
Trong căn phòng với sự lo lắng của Dương Minh Đức thì Trần Thanh Phong  bật  ha hả, giống như là một con ác quỷ đội lớp  , chốc lát  lên tiếng  với  rằng: “Bây giờ thì  ai  thể cứu mày  nữa , còn giờ thì tao sẽ cho mày thấy, kết cục khi dám  căn nhà  để đối đầu với tao là như thế nào...”