Sau câu  đó   ôm chầm lấy  ngủ, còn  thì  nức nở trong sự buồn bã của bản  khi đang chìm trong những rắc rối và chẳng    gì trong tình huống  cả, giờ đây   với bản  của  trong những suy nghĩ rằng: “Ông trời   ơn hãy giúp con, nếu    tiếng lòng của con, thì hãy giúp Uyển Nhi tìm   con và cứu con thoát khỏi con ác quỷ ! Bằng  con sẽ c.h.ế.t ở đây mất!”
 
Anh ôm chầm  ngủ, mà dường như cảm thấy  nỗi buồn thậm chí là tiếng khúc khích khi  đang ,  lúc  hôn  cổ của , mà lên tiếng: “Nào hãy mau xoay   đây vợ yêu. Và em đừng  nữa. Mà nên  ngủ thôi  rõ ?”
 
Cậu  mặc kệ những lời  của , trong khi  thì lúc   cố gắng kéo   mặt sang phía chỗ của , ánh mắt   khuôn mặt tràn ngập nước mắt của , mà bắt đầu đưa tay lên lau  nó. Anh lúc   hôn lên trán của  mà đáp:
 
“Thôi  đừng  nữa  rõ ? Bởi vì   thích em  như  . Còn giờ trời tối  hãy mau  ngủ !”
 
Anh  trong sự quan tâm thậm chí  một chút bức xúc với , trong việc cố gắng khuyên  hãy  lời của chính , nhưng  vẫn là  nức nở  giờ đây  trở nên vô cùng tức giận, mà ngay lập tức  quát lớn rằng:
 
“Này mày   lời tao   hả? Nếu như mày còn  nữa thì tao sẽ đè  đụ mày cả đêm  rõ ? Để trả giá cho việc   lời của tao!”
 
Dứt lời ngay lập tức   leo lên đè   , với ý định giỡn trò biến thái với , lúc    dùng miệng của bản  mà ngậm lấy nhún v.ú của   mồn, mà bắt đầu mút nó.
 
Trong khi   trở nên hoang mang, mà lên tiếng trong sự lo lắng của bản  ngăn cản hành vi biến thái  của   ngay: “Không đừng  như  mà. Làm ơn   sẽ  theo lời của  mà,  nên đừng   chuyện bồi bại  với  nhé!”
 
Nghe câu  của  mà  cảm thấy vui trong lòng, bởi vì cuối cùng  cũng  quyết định  lời của , và  cũng    điểm yếu để  thể khống chế  . Lúc   ôm chầm lấy   lòng, mà đặc nụ hôn lên trán   : “Được  chỉ cần em chịu  lời  như  là . Anh sẽ   gì khiến cho em trở nên tổn hại . Chỉ cần em  lời của   ? Còn giờ trời cũng  khuya  chúng  nên  ngủ thôi vợ yêu!”
 
Nghe những lời mà  ,   thể kháng cự   nó mà chỉ  thể  lời mà thôi. Chốc lát   nhắm mắt  để  ngủ theo yêu cầu của , trong khi  thì bậc  trong sự đắc ý của bản  . Chốc lát  cũng  nhắm mắt  và ngủ với ,  khi ngủ    với  rằng: “Chúc vợ ngủ ngon!”
 
Tại một nơi nào đó bây giờ là 1 giờ sáng. Uyển Nhi đang cố gắng tìm kiếm Dương Minh Đức khi lái xe  đường, nhưng mà tất cả cũng chỉ là sự bất lực mà thôi, khi cô   vài tiếng đồng hồ , nhưng  chẳng  bất kỳ tin tức gì về  cả. Giờ đây cô  lên tiếng hỏi bản  của  rằng:
 
“Rốt cuộc là   đang ở  chứ? Mình tìm mãi nhưng mà chẳng thấy  cả. Hơn hết trời  khuya   cứ lái xe chạy mãi  đường như  cũng chẳng . Vậy nên  lẽ  nên về nhà nghỉ ngơi một chút . Rồi sáng mai  sẽ  tìm tiếp, và báo với cảnh sát về điều . Và   tin rằng  sẽ chẳng tìm    , và cứu  Dương Minh Đức thoát khỏi tay của .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chiem-huu-thu-khong-phai-la-gay/chuong-48-49.html.]
 
Nghĩ đến đây cô chìm trong sự mệt mỏi của bản  mà bắt đầu trở về nhà để nghỉ ngơi,  ngày mai sẽ  tìm tiếp .
Sáng hôm  một ngày mới  chính thức bắt đầu,   dậy từ  sớm để nấu đồ cho  ăn, vì   kế hoạch của  bày  sẽ thành công nên   quyết định sẽ tích đủ lương thực ở đây, để khi nào  chuyện lắng xuống thì  sẽ rời khỏi nơi , bởi hiện tại  vẫn  thể rời khỏi nơi , vì  chắc chắn rằng khả năng  đang ở bên cạnh của Dương Minh Đức, ả   báo cảnh sát thậm chí là đang  tìm , nên  sẽ  bắt và  thực hiện  kế hoạch của , nhưng nếu như  xử lý  ả , thậm chí là đút lót  cảnh sát , thì  lẽ  sẽ vượt qua  rắc rối .
 
Thoát khỏi những suy nghĩ của bản  ,   dọn tất cả đồ ăn lên  bàn,  đó cũng  tiến  phòng của Dương Minh Đức, mà lên tiếng đánh thức  dậy, thậm chí dùng chìa khóa để mở vòng  8 ở chân .
 
Lúc  Dương Minh Đức  tỉnh ,  đó đưa mắt  , mà lên tiếng trong sự tức giận: “Này  hãy mau thả  ,  khi cảnh sát đến đây để bắt , bởi vì  tin cô  Uyển Nhi sẽ đến để cứu ...”
 
Nghe những gì mà   , lúc  Trần Thanh Phong bật  thật lớn mà trả lời: “Hahahaha  nghĩ cô   thể đến đây để cứu   , nhưng  đừng mơ mộng về điều đó, bởi vì hiện tại    cô ,  thể giữ  tính mạng của  an   , thì  chi đến việc cứu  chứ!”
 
Cậu  những gì mà   , chốc lát liền trở nên hoang mang đến tột cùng,  đó lên tiếng trong sự tức giận để tra hỏi  rằng: “Này rốt cuộc   gì hả? Và     hại đến cô   rõ ? Bằng   sẽ chẳng tha cho  !”
 
Trần Thanh Phong  bật , trong sự đắc ý của bản  mà đáp: “Thế   sẽ   gì chứ, khi bây giờ  đang  trong tay của , thậm chí là một con rối   điều khiển,   thể thoát khỏi   ,  chi là đến cứu cô  hả! Còn giờ thì hãy gạt bỏ chuyện đó qua một bên , chúng  bắt đầu  ăn sáng thôi, bởi  cảm thấy đói bụng ...”
 
Cậu  những gì mà   , lúc   tỏ vẻ tức giận mà lên tiếng: “Này  tự  ăn sáng một   , thậm chí  đừng đụng  cô , bằng  thì đừng trách !”
 
Anh bật  trong sự nham hiểm trả lời: “Hưa thật  thì  một cách để bảo vệ  cô , nếu như  chịu  lời của  thì, may mắn  sẽ để cho cô  sống sót, bằng  thì cô  sẽ c.h.ế.t  rõ ! Còn giờ thì hãy  lời của !”
 
Cậu    gì trong tình huống ,  sự uy h.i.ế.p của , chốc lát  cũng bất lực đồng ý theo yêu cầu của , giờ đây  cũng  đưa  rời , bọn họ  bên trong nhà vệ sinh, lúc   tự  đánh răng cho , thậm chí là  quần áo cho , bởi vì tay của    cồng  nên  thể tự  những việc đó,  một lúc thì  cũng  đưa   đến bàn ăn.
 
Giờ đây  chẳng khác gì một  bố của  , khi bắt đầu đút đồ ăn cho  ăn, trong sự vui vẻ của bản , khi hiện tại    trong tay, chốc lát  lên tiếng  với  rằng: “Bây giờ  hãy ngoan ngoãn mà  theo lời của   rõ , bằng  thì đừng trách  tại    tay độc ác, lúc đó thì  sẽ   , kết quả thật sự mà  nhận  sẽ là gì !”
Tài
 
Cậu  những lời  đó, mà chỉ  thể im lặng     gì,  đó  chìm trong những suy nghĩ của bản   rằng: “Ông trời  ơn hãy cho con một con đường, để con  cách thoát khỏi nơi ,  sự đe dọ từ con quỷ ...”