Thời gian cứ như  chớp mắt  trôi qua 10 năm,  lúc nào cũng như , luôn trở thành một sủng vật ở bên cạnh của , thậm chí để  chơi đùa  đó là vứt bỏ , hơn hết là mang đến cho  những đau đớn,  khi  còn  nhận  sự biến thái từ  nữa, nhưng   thể   gì chứ, để  thể thoát khỏi tình cảnh ?
 
Bởi vì đó chính là  phận mà   sắp đặt, nên  chỉ  thể ngoan ngoãn  thành nhiệm vụ của , như một chú mèo con  theo yêu cầu của chủ mà thôi...
 
Ngày hôm đó như  ngày,   đưa  đến chỗ cha  của , mà lên tiếng  với bọn họ rằng: “Này Kể từ bây giờ,    ở  căn nhà , cùng với mấy  nữa,  nên  sẽ đưa em   khỏi đây, để em  sống chung với   rõ ?”
 
Cha của   những gì mà   , giờ đây  tức giận đến tột cùng, khi ông   rằng hiện tại đứa con mà  bạn  thiết nhất của  giao  cho ,  những chẳng  một cuộc sống   trong 10 năm qua, mà còn  đứa con trai của ông ăn h.i.ế.p bắt nạt, xem nó chả khác gì một món đồ chơi để chà đạp cả...
 
Mặc dù   nhiều  ông  ngăn cản, những hành vi đồi bại của con trai , nhưng   thể   gì hết, thậm chí càng ngày nó càng khó bảo, hơn hết sự điên loạn của nó  càng trở nên lớn hơn, đến nỗi bây giờ nó  còn  trong sự kiểm soát của ông  nữa ...
 
Và ông cũng chẳng  con của bạn , khi sống riêng với con trai của , sẽ gặp thêm những rắc rối gì, thậm chí nó  thể gặp nguy hiểm đến tính mạng, nên ông  lên tiếng để ngăn cản nó: “Này    hai đứa con rời khỏi đây,  nên hai đứa   rời khỏi đây  rõ ?”
 
Cậu  chăm chăm ba của , chốc lát  lên tiếng trong sự tức giận quát: “Này ông già, ông hãy im miệng của   , thậm chí    gì thì kệ , và   chính là món đồ chơi của  mà,   Miu Nhi, nên    gì thì  thôi, thế nên ông đừng xen  việc , còn giờ hãy để cho chúng  sống riêng...”
Tài
 
Dương Minh Đức  những gì mà   , mà chỉ  thể chìm trong sự run rẩy, mang theo sự sợ hãi đến tột cùng,   hề phản kháng, mà chỉ  thể đồng ý theo những lời mà   đưa , bởi   rằng chẳng  ai  thể cứu   cả, hơn hết nếu như    lời, thì hình phạt mà   nhận , sẽ là một thứ gì đó vô cùng kinh hoàng, đến nỗi   thể tưởng tượng  , vì trong quá khứ   nhiều ,     lời của  , nên    tra tấn đến nổi,  cơ thể chỉ  là những vết thương,  thể phai mờ , mang theo sự căm hận của  đến tột cùng khi  thể, lột da rút xương của ...
 
Nhìn  bao che , trong sự sợ hãi , mà cha của  lên tiếng đáp: “Này Dương Minh Đức,    ở đây,  sẽ bảo vệ con mà, thế nên con đừng sợ hãi, nó sẽ    gì con ...”
 
Mặc dù  cha của  bảo vệ , nhưng đó cũng chỉ là lời , chứ   ông   thể bảo vệ  24/24, hơn hết  phận của  hiện tại đang  trong tay của con trai ông , nên   thể  lời của ông  , cứ Như Vậy  vẫn đờ   đó, trong khi con trai của ông  thì bật  ha hả đáp:
 
“Này cha   thấy ? Cậu   phản kháng  những gì mà con  ,  nên cha đừng  xen   rõ ? Còn giờ thì đừng ngăn cản bọn con, để bọn con tự sống riêng cuộc sống của , chứ    chèn ép trong căn nhà , suốt ngày   lời của cha và ...”
Trước những lời  của con trai , điều  càng  ông trở nên vô cùng tức giận hơn, chốc lát ông  xoay mặt qua chỗ vợ của  mà lên tiếng : “Này bà hãy  ,  với sự kiểm soát của bà, thì   thể dậy  con cái của , thậm chí bà luôn cưng chiều nó, để   nó trở thành  như thế nào kìa? Nó  những độc ác hơn một con quỷ, thậm chí coi cha  của nó   gì cả...Và đó là những gì bà  đem  đấy...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chiem-huu-thu-khong-phai-la-gay/chuong-5-13.html.]
 
Trước những lời  của chồng , bà  những chẳng cảm thấy  hổ,   một chút gì đó e ngại, về chuyện hiện tại đang xảy , bà giờ đây lên tiếng đáp: “Này ông hãy im miệng của   , bởi vì ông  đủ bản lĩnh, để  thể dạy con cái của , nên nó mới trở nên hư đốn như ...
 
Hơn hết vì lý do gì mà chúng   quản lý nó chặt chẽ như ? Khi nó cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, hơn hết   thường  rằng, Cha  sinh con thì trời sinh tánh, thì   chúng   thể quản lý nó  hả? Với  nếu như ông cứ giam nó ở trong một chiếc lồng sắt, thì chiếc lồng sắt đó sẽ trở thành nhà tù, mang  cho nó những đau đớn, thì liệu rằng nó  thể phát triển  ?
 
Hơn hết ông hãy nhớ một điều, con cái   là một vật để chiếm hữu, và giam cầm nó theo những gì chúng  , chứ   là để cho nó tự do,   gì thì , và nếu như ông thực hiện hành vi suy tồi đạo đức đó với nó...
 
Thì nó sẽ  bao giờ phát triển  , thế nên  vì ông cứ giam cầm nó trong một chiếc lồng, tại   để cho nó   gì thì , bởi ai  cũng sẽ già , chúng  sẽ  thể ở bên cạnh của nó, miễn là hiện tại chúng   thấy nó phát triển, theo ý của nó là  ...
 
Vậy nên  sẽ  xen  việc ,  sẽ để cho nó   gì thì , còn ông thì đừng  xen  chuyện   rõ ?”
 
Trước những lời  của vợ , ông chìm trong sự bất lực khi     gì, bởi thời gian qua ông luôn sống trong sự chiếm hữu của bà , chả khác gì một con thú  giam cầm , thậm chí ông cũng cảm giác  điều đó, nếu như điều đó xảy  với con của , thì liệu rằng đó   là một địa ngục trần gian  ?
 
Vậy nên  những lời  sắc bén của vợ , ông  thể  gì để kháng cự  chứ? Nên ông cũng  đưa  một quyết định rằng, đó cũng chỉ là  thể bất lực đồng ý theo những gì con của  :
 
“Được       như thế nào với hai , bởi vì cho dù   đến   chăng nữa, thì cũng như là đàn gải tai trâu mà thôi, vì lời  của  mặc dù là một  đàn ông trong gia đình , nhưng nó cũng chẳng  trọng lượng gì hết, khi     con của bà xem thường, chả khác gì một  ở trong căn nhà , thế nên  bất lực , hai  con bà   gì thì  ...”
 
Dứt lời ông bắt đầu tính bỏ , trong khi Dương Minh Đức   chăm chăm ông, mà chỉ  thể chấp nhận sự bất lực, khi  đang đối đầu với một nguy hiểm trong cuộc đời,    sẽ gặp rắc rối gì trong tương lai, nếu như  thật sự sống một  bên cạnh con ác quỷ ...
 
Còn  của Trần Thanh Phong cũng  lên tiếng,  khi cha  rời : “Này ông hãy nhớ một điều rằng, bởi vì sự nhu nhược của ông, nó chính là thứ  tạo , con  hiện tại của ông...
 
Vậy nên ông mới   một chút quyền lực nào trong căn nhà  hết, thế nên đừng trách bọn , hãy tự trách lấy bản  của , bởi vì khi là một kẻ yếu đuối nhu nhược, chỉ  thể để  khác trèo lên đầu mà thôi...”