13.
 
Lộ Chinh đến biệt thự Lâm Thủy Loan ngay trong mưa.
 
Dường như Hứa Thanh Kha  sớm    sẽ tới. Giữa đêm còn đợi   ở chỗ câu cá.
 
“Tới một ,  báo c ả n h s á t ?”
 
“ tới để g i e t , cần gì gọi c ả n h s á t?”
 
Lộ Chinh bước lên khu vực câu cá: “Năm đó  dùng dây câu s i ế t c ổ Hứa Gia Hòa, đẩy   từ  cao xuống nước. Anh g i e t   thế nào, bây giờ  sẽ g i e t  như .”
 
Sắc mặt Hứa Thanh Kha dần u ám. Anh  cực kỳ thận trọng, đề phòng việc   ghi âm. Nên hễ liên quan đến chuyện ,    hé răng nửa lời.
 
“Vừa khéo hôm nay trời cũng mưa to, mùa lũ nước lên. Anh  thể an  rút lui, tại    thể?”
 
“Anh thế  là  g i ế t .”
 
Lộ Chinh cầm một đoạn dây câu và xoắn chúng  với : “ cược là tên h u n g t h ủ như  sẽ  báo c ả n h s á t. Trước khi  đây,   cắt  bộ mạng lưới giám sát của nơi đây.”
 
Hứa Thanh Kha  ngờ Lộ Chinh còn đ i ê n hơn  . Chuẩn  đầy đủ như   khi đến là rõ ràng  dồn    chỗ c h ế t.”
 
“Anh  mà cùng một loại  với .”
 
“Đều là kẻ  b ệ n h, như  cả thôi.”
 
Lộ Chinh    bằng cặp mắt u ám đáng s ợ: “Thật ,  cần   tay,  cũng sẽ g i ế t c h ế t Hứa Gia Hòa và đàn  của A Hoành.”
 
“Hứa Thanh Kha,  cho rằng A Hoành sinh  với gương mặt đ iê n đảo như , nên mới x uo ng tay t r ừ k h ử những tên t hè m m u ố n cô .”
 
“Khéo lắm,  cũng . Cho nên,  s ố n g  .”
 
Trước mỗi một bước ép sát của  , Hứa Thanh Kha đều thu , lùi  đằng .
 
Ở đây có một rổ Pandas
“Lộ Chinh, cả  cũng dám  t a y với ?”
 
“  từng g i e t ai cả, cũng như . G i ế t   thì  cái gì chứ?”
 
Lộ Chinh đ i ê n c u ồ n g k í c h độ n g  : “A Hoành là của , từ đầu tới chân cô  đều là của .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chiem-huu-va-vuc-tham/chuong-1314.html.]
“Anh tưởng để cô    là kẻ h o a n g t u ở n g thì cô  sẽ rời xa  ư?”
 
Anh  gần như  t  n nh ẫ n: “Vậy    nghĩ xem, đến khi cô    chân tướng  vì tự vệ mới g i e t , cô  sẽ một lòng một  theo .”
 
“Hứa Thanh Kha,  sẽ trở thành kẻ th ế t ộ i, còn cô  từ thể x á c cho đến l i n h hồn,  bộ đều thuộc về một  .”
 
Hứa Thanh Kha dỡ bỏ lớp ngụy trang, lấy một căm d a o g ă m từ  cây cột.
 
“Lộ Chinh,  điều   đều đúng. Tiếc , kẻ t h ế t ộ i  c h ế t là  và  cô  một lòng một   theo chính là .”
 
14.
 
Hứa Thanh Kha vung con d a o s ắ c nhọn về phía , Lộ Chinh né  trong gang tấc.
 
“Anh vẫn là kẻ đ á n g c h e t nhất. Hai tên  vốn  đáng để  r a t a y.”
 
Lộ Chinh  cợt: “Chẳng     t a y  .”
 
“Thế mà cũng gọi là r a t a y ư?”
 
Hứa Thanh Kha từ từ é p    góc tường: “Tên đàn  đó của A Hoành đến đón ,   ngừng hối thúc   qua điện thoại,    đ ạ p ga t ô n g thẳng  trụ cầu.”
 
“Hứa Gia Hòa thì tự leo lên xe . Thậm chí đến lúc c h e t cũng  v ẫy v ùng là bao.”
 
“Anh  càng n g u n g ố c hơn, tự  tới n ộ p m ạ n g.”
 
Hứa Thanh Kha giơ d a o lên, nhào tới, Lộ Chinh trở tay tung c ú đ á n h, thuận thế hất văng d a o g ă m của  .
 
Nào ngờ,  cổ tay Hứa Thanh Kha  quấn một vòng dây câu. Anh  rút sợi dây mảnh , quấn quanh c ổ Lộ Chinh  đ i ê n c u ồ ng siết ngược về phía .
 
Lộ Chinh lấy tay c he cổ,  tay  vết c ắ t rỉ m á u, gần như  thở .
 
Trong bụi cỏ, những luồng sáng dần lóe lên, mười mấy viên c ả nh s á t la hét lao tới.
 
Âm thanh mơ hồ mà xa xăm. Lộ Chinh trong lúc  tỉnh táo  chẳng còn   gì, ngoài hai câu lẩm bẩm lặp  lặp  từ miệng của Hứa Thanh Kha đang tràn ngập s á t k h í.
 
“Hứa Gia Hòa chính là   s i ế t c h ế t như  đấy, ai tới cũng vô dụng.”
 
“Anh  A Hoành hai năm,   cô  cả đời.”
 
Lộ Chinh nặng nề ngã xuống đất. Anh  v ù n g vẫ y chút sức lực cuối cùng  bất t ỉ nh.