Ngày  nhận giấy đăng ký kết hôn, thời tiết đặc biệt trong xanh. Mấy ngày  trời luôn âm u, mặt trời cứ trốn trong mây,  dám ló mặt. Hôm qua còn  một trận mưa nhỏ lất phất, hôm nay trời  quang đãng lạ thường.
Bầu trời xanh như  gột rửa sạch bằng vòi phun áp lực cao, màu xanh thẫm khiến con   cảm thấy dễ chịu.
Trời cao mây nhạt, gió nhẹ nắng vàng, ánh sáng mặt trời cũng  đủ.
Hôm nay, với Quý Tinh Dao là niềm vui nhân đôi. Buổi sáng cô cùng Mộ Cận Bùi  nhận giấy kết hôn, đến chiều tối,  bầu trời  thế , cô  thể ngắm hoàng hôn tuyệt  – một biểu tượng của sự vĩnh hằng.
Quá trình nhận giấy kết hôn nhanh hơn cô dự đoán, chỉ cần điền biểu mẫu, chụp ảnh, giấy chứng nhận   trao tận tay. Cô còn  kịp  kỹ,  vội vàng chụp  gửi cho chú Trương và bố.
Cô  mang đến cho họ một bất ngờ nên  khi  lĩnh chứng  hề tiết lộ bất cứ điều gì.
Chú Trương  thấy giấy chứng nhận kết hôn, ngơ ngác mất một lúc lâu,  khi xác nhận nhiều  rằng đây   trò đùa của Quý Tinh Dao, trái tim treo lơ lửng suốt gần một năm của chú cuối cùng cũng nhẹ nhõm.
Chú nghĩ rằng Mộ Cận Bùi cũng giống như chú, cuối cùng   cảm hóa bởi sự thuần khiết và   của Quý Tinh Dao, quyết định buông bỏ mối hận thù. Mối ân oán giữa nhà họ Cố và nhà họ Quý  kéo dài quá lâu, ai đúng ai sai  thể chỉ bằng một hai câu mà phân rõ.
Dĩ nhiên, sự nhẫn tâm của Quý Thường Thịnh là  thể tha thứ.
 giờ đây, điều quan trọng nhất là Mộ Cận Bùi  buông bỏ mối hận thù đè nặng trong lòng,  thể sống một cuộc đời nhẹ nhàng, vui vẻ,  để hận thù chi phối.
Chú nhắn cho Quý Tinh Dao: [Tinh Dao của chúng   trưởng thành .]
Chú Trương vốn ít lời,   giỏi bày tỏ tình cảm, mỗi  chỉ nhắn một câu ngắn gọn như .  Quý Tinh Dao  xong vẫn thấy lòng ấm áp pha lẫn chút xót xa.
Cô nghĩ,  lẽ lúc  chú Trương đang cảm thấy  hụt hẫng, bởi vì cô  trưởng thành .
Trên đường từ cục dân chính về nhà, Mộ Cận Bùi cứ lật  lật  tờ giấy chứng nhận kết hôn, như cầm  báu vật,  nỡ rời tay.
Quý Tinh Dao tựa   , nửa đùa nửa thật: “Có cần   trong mắt luôn ?” Cô giơ tờ giấy chứng nhận lên  mặt .
Mộ Cận Bùi  , nếu  thể,  thật sự   nó khắc sâu  trong mắt .
Anh chụp  hai tờ giấy chứng nhận, đính kèm  lá thư  cho con gái. Những khoảnh khắc hạnh phúc và kỷ niệm ngắn ngủi  cuối cùng cũng sẽ trở thành quá khứ   thể  , cũng chẳng thể chạm tới trong tương lai.
Anh  dự đoán ,   nỗi đau sẽ như bàn ủi nóng bỏng khắc lên tim , khiến  sống  bằng chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chiem-huu/chuong-131.html.]
 còn  thể  gì khác đây?
Cái c.h.ế.t của  ruột, tai nạn của ông bà ngoại, cái c.h.ế.t của cả gia đình bố ruột , từng ngôi mộ một, tất cả đều là nỗi đau   thể vượt qua.
Những ngày  hôn nhân ngọt ngào như đường nhưng cũng trôi qua nhanh như cát chảy,  thể nào giữ .
Cuối tháng mười hai, Mộ Cận Bùi   về New York một chuyến. Dự án ở Nam Phi  gặp vấn đề, M.K cũng đầu tư hàng trăm tỷ  đó. Nếu dự án  xảy  chuyện, ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến M.K.
Tạ Quân Nghị,  chịu trách nhiệm dự án, khó tránh khỏi  hội đồng quản trị chất vấn. Dù  thì Tạ Quân Nghị  vì  mà liều lĩnh giúp đỡ, mạo hiểm lớn như . Anh  về xử lý,  thời điểm quan trọng  thể giúp  Tạ Quân Nghị.
Hôm nay Quý Tinh Dao  đến phòng tranh, sáng dậy muộn, trạng thái tinh thần cũng  .
Chuyến bay của Mộ Cận Bùi là  buổi chiều,  khi   về nhà một . Lần     Bắc Kinh, sẽ là một cơn mưa m.á.u gió tanh.
“Dao Dao?”
Anh  quen  đến cửa liền gọi, mỗi  cô đều chạy ,  dùng một tay ôm cô lên. Hôm nay gọi mấy tiếng cũng  thấy động tĩnh.
“Dao Dao?”
Mộ Cận Bùi  gọi  bước  trong.
Quý Tinh Dao đang ngủ  ghế sofa gần cửa sổ sát đất, cả  chìm trong ánh nắng mềm mại. Trên sàn cạnh sofa  rơi một quyển  sách – chính là cuốn tiểu thuyết bằng tiếng Tây Ban Nha  nhờ Trữ Chinh in.
“Dao Dao.” Anh quỳ nửa gối  ghế sofa. Trước đây thấy cô ngủ say như ,   nỡ đánh thức.  hôm nay,   trò chuyện với cô một chút.
Quý Tinh Dao chậm rãi mở mắt,  chút mơ hồ. Ánh mặt trời chói quá, cô  lập tức nhắm mắt . “Chồng ơi,   về đây?”
Mộ Cận Bùi ôm cô  lòng: “Chiều nay   công tác.”
“Ồ.” Hai giây  cô mới phản ứng  : “Đi bao lâu?” Cô ngẩng đầu  , ánh mắt đầy vẻ  nỡ.
Mộ Cận Bùi cũng    sẽ  bao lâu. “Bên công ty  chút vấn đề,  về xử lý, sẽ sớm  .”
Quý Tinh Dao ôm chặt lấy ,  an ủi .
Mộ Cận Bùi nhặt cuốn tiểu thuyết  sàn lên, “Em  hiểu thì   mở  ?” Anh đặt cuốn sách lên tay vịn của sofa.