Quý Tinh Dao ở văn phòng của Trữ Chinh suốt một tiếng rưỡi, cho đến khi Tạ Quân Trình gửi tin nhắn nữa: “Sắp tan họp.”
“Biết .” Quý Tinh Dao đáp : “Sau cần lúc nào cũng báo cáo tình hình của cho , tự nắm .”
Tạ Quân Trình liếc Mộ Cận Bùi đang bên cạnh: “Ý gì đây?”
Quý Tinh Dao: “Không ý gì cả.”
Cô rời khỏi văn phòng của Trữ Chinh, mở ứng dụng điện thoại để kiểm tra định vị. Chẳng mấy chốc, chấm đen màn hình bắt đầu di chuyển, hệ thống định vị độ chính xác trong vòng ba mét.
Đi đầy một phút, chấm đen yên tại chỗ. Mộ Cận Bùi chắc đang ở thang máy chờ. Cô tắt điện thoại, sử dụng thang máy riêng của Tạ Quân Trình để xuống tầng.
Không lâu , Mộ Cận Bùi từ thang máy bên bước , đến tầng văn phòng.
Trữ Chinh máy tính, ngẩn ngơ suốt một hồi lâu. Một tiếng rưỡi qua giống như một giấc mơ, nhưng khi tỉnh , nhận nó là mơ. Mọi thứ đều thật, từng câu chữ mà với Quý Tinh Dao đều còn rõ ràng trong đầu.
Anh bối rối, trăn trở, ngập ngừng, thậm chí hoang mang nhưng cuối cùng vẫn cắn răng đồng ý điều kiện của cô.
Tiếng chuông điện thoại bàn reo lên khiến giật .
Là nội tuyến của Mộ Cận Bùi. Anh hít sâu một máy.
“Pha cho một ly cà phê.”
“Vâng, Mộ tổng, ngay.” Giọng của Trữ Chinh phần run rẩy. Bình tĩnh , ly cà phê mặt, ly là do Quý Tinh Dao pha.
Anh cảm thấy cô thật đáng sợ, đàm phán quên pha cà phê.
Ly cà phê uống, để cho sếp.
Cà phê nguội, Mộ Cận Bùi cau mày.
Trữ Chinh giải thích: “Đã pha sẵn từ lâu .”
Mộ Cận Bùi nghi ngờ, nhiệt độ đủ uống. Anh nhấp một ngụm, mở máy tính. Sau khi nuốt xuống, bất chợt ngẩng đầu Trữ Chinh: “Ai pha ly cà phê ?”
Nói xong, chợt nhận thất thố.
Cà phê của giờ đều do thư ký chuẩn .
“Cậu việc .” Anh hiệu cho Trữ Chinh rời khỏi.
Cánh cửa khép .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chiem-huu/chuong-163.html.]
Mộ Cận Bùi ly cà phê, hiểu nhận vị cà phê Quý Tinh Dao pha. Cà phê cô pha khó uống, giống hệt vị ly .
Những ký ức và nỗi nhớ cách nào ngăn .
Hồi đó, khi căn hộ cháy, cô xuất hiện mặt , tay cầm đồng hồ của , tay còn cầm ly giữ nhiệt chứa cà phê. Lúc đó, trong đầu chỉ một suy nghĩ: cả đời sẽ yêu cô, dùng cả sinh mệnh để yêu cô.
cuối cùng, vẫn tổn thương cô.
–
Mấy ngày nay, Quý Tinh Dao luôn ở Manhattan. Ban ngày, cô ở phòng vẽ tranh cùng với Nguyệt Nguyệt, đến chiều tối dẫn Nguyệt Nguyệt và Pudding Nhỏ dạo phố.
Pudding Nhỏ luôn nhớ lời ba nuôi từng , rằng Quý Tinh Dao thích hoàng hôn.
“Mẹ, kìa, hoàng hôn hôm nay quá.”
Nguyệt Nguyệt cũng thích ngắm mặt trời lúc hoàng hôn, đôi khi cả bầu trời rực rỡ ánh chiều tà, tả xiết. “Cô Tinh Dao cũng thích hoàng hôn ?”
Không đợi Quý Tinh Dao trả lời, cô bé : “Con cũng thích.”
Quý Tinh Dao sớm còn cảm giác gì với hoàng hôn. Năm năm , cô ngắm hoàng hôn nữa.
“Có ăn kem ? Mẹ dẫn hai đứa ăn kem nhé.”
“Muốn a!” Hai đứa trẻ đồng thanh.
Pudding Nhỏ từ lâu dẫn đến Manhattan ăn kem: “Mẹ ơi, con một chỗ kem ngon, gần chỗ bố Trình việc. Ở đó vị dâu mà em gái thích, còn vị sầu riêng mà con thích, chắc chắn cũng vị thích.”
Từ đây đến tòa nhà M.K còn một đoạn đường khá xa, lái xe cũng mất hơn bốn mươi phút. “Đợi từ Bắc Kinh về, sẽ dẫn hai đứa ăn, ?”
Nguyệt Nguyệt gật đầu: “Được ạ.”
Pudding Nhỏ lớn hơn Nguyệt Nguyệt vài tuổi, suy nghĩ cũng khác. “Mẹ, Bắc Kinh ? Đi bao lâu? Chúng con sẽ nhớ lắm.”
Quý Tinh Dao: “Tuần về.”
“Hôm nào ?”
“Ngày mai bay.”
Quý Tinh Dao mua vài viên kem ở tiệm gần đó, dẫn hai bé phòng vẽ. Lạc Tùng chờ sẵn để đón Nguyệt Nguyệt về nhà.
Lạc Tùng sắp hết kỳ nghỉ, ngày mai cũng về Bắc Kinh, cùng chuyến bay với Quý Tinh Dao