“Em chắc chắn   ?” Lạc Tùng vẫn  yên tâm về tình trạng tâm lý của cô.
Quý Tinh Dao gật đầu: “Tạ Quân Trình   với  về tình hình gần đây của em ? Em  còn  dùng thuốc nữa,  thứ đều  cả.” Cô ngừng  một chút: “Em  nghĩ thông suốt .”
Lạc Tùng định , nhưng  , “nghĩ thông”  giống như cách cô thể hiện. Nghĩ thông là tha thứ cho bản ,  hòa với chính . Rõ ràng, cô    điều đó.
Những đau khổ  từng chất chồng lên cô,  đều tận mắt chứng kiến, cũng hiểu rõ tất cả những quyết định của cô hôm nay. Chỉ cần cô cảm thấy thoải mái, tìm một nơi để giải tỏa cũng   gì sai.
Anh tin rằng cô luôn  điểm dừng và giữ vững giới hạn của .
“Em  là  .” Anh nhắc nhở cô. “Không còn chỉ là một cá nhân nữa.”
Quý Tinh Dao khẽ : “Em hiểu.” Cô đáp: “Em  bản  đang  gì.”
Lạc Tùng đút tay  túi,  hai đứa trẻ đang chơi đuổi bắt và  đùa trong sảnh phòng vẽ. Anh  ít khi thấy Nguyệt Nguyệt vui vẻ đến , đặc biệt là ánh mắt cô bé  Quý Tinh Dao, tràn đầy mong đợi và hạnh phúc.
“Bệnh của Pudding Nhỏ  thể chữa  ?”
Quý Tinh Dao lắc đầu: “Em  chắc,  lẽ sẽ  hy vọng. Anh  xem, con bé sống  đến giờ. Lúc em gặp con bé, bác sĩ   gần như  còn hy vọng nhưng con bé vẫn kiên trì vượt qua. Y học đang tiến bộ, tâm trạng con bé cũng dần  hơn,  chuyện đều  thể xảy .”
Cô  về  và Nguyệt Nguyệt: “Ban đầu em cũng nghĩ   thể vượt qua nổi, cũng sợ con gái  thể gắng gượng .  giờ thì cả hai  con đều .”
Lạc Tùng  Pudding Nhỏ: “Anh quen Tạ Quân Trình cũng gần ba mươi năm ,  đây luôn  ưa  .”
Quý Tinh Dao: “Bây giờ  chắc cũng  ưa    nhỉ.”
“… Có chút  đổi.” Lạc Tùng  nhẹ, thành thật . Anh tiếp tục nhắc đến Nguyệt Nguyệt: “Đợi em giải quyết hết những chuyện rắc rối , hãy dành thời gian thật  để bồi đắp tình cảm với con bé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chiem-huu/chuong-164.html.]
Quý Tinh Dao lập tức  đầu,  chằm chằm Lạc Tùng, sợ  hiểu nhầm, cũng  dám mong đợi quá nhiều. Dù , ngày  chính Lạc Tùng và Chu Vũ Hy  mang  cho Nguyệt Nguyệt một gia đình trọn vẹn, trao cho con bé tất cả tình yêu thương, nếu  Nguyệt Nguyệt   thể  như ngày hôm nay.
Trong lòng Lạc Tùng cũng đầy tiếc nuối, nhưng   thuyết phục  Chu Vũ Hy.
Quý Tinh Dao vẫn   bằng ánh mắt khó tin,  dám tin đó là sự thật.
Lạc Tùng trấn an cô: “Nguyệt Nguyệt vẫn còn nhỏ, ký ức  bốn tuổi   sẽ dần phai nhạt theo thời gian. Con bé   thích em, chỉ cần mất một hai năm chuyển tiếp, con bé sẽ thật sự chấp nhận em là  của nó, thậm chí còn mong  điều đó. Chỉ cần chúng  hỗ trợ tâm lý , sẽ  để  bất kỳ bóng đen tâm lý nào cho con bé. Anh   với Tiểu Vũ, Nguyệt Nguyệt vẫn sẽ trở về bên em. Sau   thể em  sinh  con nữa, Nguyệt Nguyệt chính là tất cả hy vọng của em. Con  sống cần   hy vọng.”
Quý Tinh Dao mở miệng nhưng  thốt nên lời.
Cô  mặt   cửa sổ,  mắt chỉ là một màn sương mờ mịt.
“Em      để trả ơn  và Tiểu Vũ.”
“Nếu em   thì khách sáo quá.” Lạc Tùng đáp: “Nguyệt Nguyệt là một thiên thần nhỏ, ba năm đầu con bé  mang đến cho chúng   nhiều niềm vui, năm nay  còn tặng Tiểu Vũ một món quà tuyệt vời nhất.”
Nhờ  Nguyệt Nguyệt, những năm qua Chu Vũ Hy  từ bỏ việc điều trị vô sinh, tập trung chăm sóc con bé và bất ngờ năm nay họ  nhận  tin vui.
Họ sắp  con của riêng .
Quý Tinh Dao lo lắng: “Còn bác gái thì ? Bác   đồng ý ?”
Lạc Tùng: “Mẹ  chắc chắn sẽ  quen nhưng    cho bà gặp Nguyệt Nguyệt nữa. Đợi Tiểu Vũ sinh con, bà  chỗ dựa tinh thần mới, sẽ  còn khó chịu nữa.”
Đưa Nguyệt Nguyệt về  với Quý Tinh Dao,  cảm thấy hụt hẫng nhất  lẽ chính là  của Lạc Tùng. Ngày nhận nuôi Nguyệt Nguyệt,  bỏ  nhiều nhất chính là bà. Cũng nhờ  Nguyệt Nguyệt, mối quan hệ căng thẳng giữa  chồng và Chu Vũ Hy mới dần  cải thiện.
Nguyệt Nguyệt như  duyên với cả gia đình họ. Dù   cháu ruột nhưng  của Lạc Tùng vẫn dành hết tâm huyết. Lần đầu   bà nội, cảm giác đó  khác biệt, bà  trao cho Nguyệt Nguyệt tất cả tình yêu và sự kiên nhẫn.