Anh tranh cãi với Tạ Quân Trình: “ , bây giờ sẽ so đo với . Đợi khi điều tra xong, sẽ tính toán rõ ràng với .”
“Dao Dao.” Giọng bỗng trở nên khàn khàn, “Hôm nay nhất định xét nghiệm ADN. Mong em phối hợp với bác sĩ, sẽ nhanh thôi.”
Nguyệt Nguyệt chớp đôi hàng mi dài, ngơ ngác Quý Tinh Dao: “Cô Tinh Dao, đang gì ?”
“Không gì cả, họ chỉ khen tóc dài của Nguyệt Nguyệt , lấy vài sợi để nghiên cứu xem thế nào mà tóc con như .”
Nói , cô nhẹ nhàng đỡ đầu Nguyệt Nguyệt, để cô bé tựa vai : “Nguyệt Nguyệt ngoan, , đau .” Cô đầu, hôn nhẹ lên trán cô bé.
Dưới sự hiệu của Mộ Cận Bùi, bác sĩ nhanh chóng bước tới. Nguyệt Nguyệt cảm thấy đau một chút, vài sợi tóc chân tóc lấy .
Quý Tinh Dao liên tục hôn lên má cô bé: “Bảo bối, đau ?”
Nguyệt Nguyệt chìm đắm trong những nụ hôn và lời gọi “bảo bối” của cô, sớm quên mất cảm giác đau, vội vàng lắc đầu.
“Nguyệt Nguyệt, chú bế con ?” Mộ Cận Bùi cô bé, ánh mắt tràn đầy khát vọng.
Nguyệt Nguyệt lưỡng lự. Không cô bé để Mộ Cận Bùi bế, mà là vì cô Quý Tinh Dao bế lâu hơn một chút. Đã mấy ngày cô ở bên cô , nhớ vòng tay ấm áp .
Giọng Tạ Quân Trình lạnh lùng, như lời cảnh cáo: “Nguyệt Nguyệt, con quen chú ? Trước đây bố gì với con ? Hả?”
Nguyệt Nguyệt chớp mắt vài cái, gì, lặng lẽ tựa lòng Quý Tinh Dao. Cô bé hiểu lớn đang gì, cũng hiểu.
“Đi thôi, muộn , chúng còn đến thăm Pudding Nhỏ.” Tạ Quân Trình đưa cánh tay dài : “Nguyệt Nguyệt, để bố bế.”
“Dạ.” Nguyệt Nguyệt ngoan ngoãn đưa tay , bởi vì cô Tinh Dao là do bố Tạ dẫn đến, cô bé đối xử thiện với bố Tạ.
Tạ Quân Trình hất cằm về phía Quý Tinh Dao: “Đi thôi.”
Trữ Chinh bên cạnh cũng cảm thấy khó chịu, huống chi là tâm trạng của sếp lúc . Có lẽ sếp đau đến thắt ngực, thậm chí thể lâm trầm cảm.
Quý Tinh Dao Mộ Cận Bùi nữa. Cô , còn kịp bước , giữ chặt: “Dao Dao, đợi .”
Quá khứ đầy đau buồn, cũng thật đau xót. Đến tận hôm nay, Quý Tinh Dao vẫn nhớ rõ, năm đó tại tiệc cuối năm của tập đoàn Quý Thị, Mộ Cận Bùi đầu tiên nắm tay cô.
Bàn tay cô Mộ Cận Bùi nắm chặt. Cô đầu , gần, thở quen thuộc đầy nguy hiểm ngay lập tức bao trùm lấy cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chiem-huu/chuong-188.html.]
Cô rút tay , nhưng sức quá lớn.
Nguyệt Nguyệt vẫn còn ở đây, cô chỉ thể nhẫn nhịn, phát cáu.
Mộ Cận Bùi lấy từ túi áo khoác một chiếc đồng hồ nữ, chính là chiếc đồng hồ đôi mà cô bỏ khi ly hôn. Anh đeo nó cho cô, nhưng còn chạm đến cổ tay Quý Tinh Dao thì Tạ Quân Trình đặt Nguyệt Nguyệt xuống, bước hai bước tới, đá thẳng bụng .
“Mộ Cận Bùi, đừng quá đáng!”
Mộ Cận Bùi đề phòng, loạng choạng lùi mấy bước, “rầm” một tiếng đụng cây bên đường.
Trữ Chinh vội vàng chạy tới đỡ : “Mộ tổng, chứ?”
Thực sếp thể dùng tay chống cây để giảm bớt cú va chạm, nhưng đang cầm chiếc đồng hồ, sợ nó hỏng.
Khi Mộ Cận Bùi vững, Tạ Quân Trình bế Nguyệt Nguyệt lên.
Quý Tinh Dao lưng với Mộ Cận Bùi, cô hiệu bằng ánh mắt với Tạ Quân Trình, bây giờ cô chỉ rời khỏi đây càng sớm càng .
Trữ Chinh qua giữa Tạ Quân Trình và sếp, nghĩ thầm nếu đánh thật thì chắc Tạ Quân Trình là đối thủ của sếp.
Để tránh mất mặt đám đông, cũng để qua đường gọi cảnh sát, nhanh nhẹn bế Nguyệt Nguyệt, dùng cô bé tấm chắn.
Mộ Cận Bùi phủi vết bẩn áo khoác, ánh mắt lạnh lẽo như xé nát Tạ Quân Trình. Nếu vì đang bế Nguyệt Nguyệt, chắc thể kiềm chế .
Thực , điều lo lắng hơn cả là nếu thật sự xung đột với Tạ Quân Trình, Quý Tinh Dao sẽ gì. Có lẽ cô sẽ về phía Tạ Quân Trình.
Nguyệt Nguyệt vỗ nhẹ vai Tạ Quân Trình: “Bố Tạ, đánh là đúng.” Cô bé đầu Mộ Cận Bùi: “Chú ơi, chú đau ?”
Mộ Cận Bùi chằm chằm Nguyệt Nguyệt, nên lời, chỉ lắc đầu.
Người qua đường tấp nập qua , ai cũng ngoái đầu bọn họ vài .
Tạ Quân Trình ôm Nguyệt Nguyệt bằng một tay, đưa tay còn với Quý Tinh Dao. Anh chủ động nắm tay cô, mà để cô quyết định.
Quý Tinh Dao hít sâu, giơ tay vỗ mạnh tay Tạ Quân Trình, cuối cùng đặt tay lòng bàn tay . Tạ Quân Trình nắm lấy tay cô, kéo cô .
Cái vỗ tay của Quý Tinh Dao lên tay Tạ Quân Trình, trong mắt Trữ Chinh giống như hành động nũng của một đôi tình nhân. Anh dám biểu cảm của sếp lúc .
Mộ Cận Bùi đủ can đảm để dõi theo bóng lưng của Quý Tinh Dao và Tạ Quân Trình đang rời xa. Đến khi bóng ba khuất hẳn trong màn đêm, vẫn im lặng, ngơ ngác chiếc đồng hồ nữ trong tay .