Bóng lưng cô bé cô đơn như khắc sâu  trí nhớ , “Hãy sắp xếp những bác sĩ giỏi nhất để hội chẩn cho cô bé.” Anh suy nghĩ vài giây, “Lát nữa  sẽ đến thăm cô bé.”
Khi Tạ Quân Trình bế Nguyệt Nguyệt và Quý Tinh Dao đến phòng bệnh, họ  bất ngờ chạm mặt một vị khách  mời.
Mộ Cận Bùi  thăm Pudding Nhỏ xong,   mua  ít đồ chơi cho cô bé. Anh cố ý nán  đây thêm một chút,  gặp Nguyệt Nguyệt  nữa.
Ở đây  ai chào đón , kể cả Hà Sở Nghiêu,  luôn tỏ  lạnh nhạt với .
Mộ Cận Bùi  dậy chào tạm biệt. Khi  ngang qua Tạ Quân Trình,  dừng  một lúc, giơ ngón áp út đeo nhẫn về phía Nguyệt Nguyệt.
Ban đầu, Nguyệt Nguyệt  hiểu ý nghĩa của hành động đó, nhưng  đó cô bé nhẹ nhàng nắm lấy tay .
Cô vẫn nhớ chuyện   đá, “Chú ơi, chú còn đau ?”
“Không đau.”
“Ồ.” Nguyệt Nguyệt mím môi  khẽ.
Mộ Cận Bùi đáp  bằng một nụ   nhẹ.
Cảnh tượng   Quý Tinh Dao bắt gặp, đây là  thứ hai cô thấy Mộ Cận Bùi . Sau đó, cô nhanh chóng  mặt   cửa sổ phòng bệnh.
Mộ Cận Bùi rời ,  khí trong phòng bệnh trở  bình thường.
Tạ Quân Trình đặt Nguyệt Nguyệt xuống, chăm chú  khuôn mặt của Pudding Nhỏ. Pudding Nhỏ dùng hai tay che mặt, chỉ để hở một khe nhỏ giữa các ngón tay, lén  .
Tạ Quân Trình   đá  ghế của Hà Sở Nghiêu, “Cậu đang  gì thế? Cậu  xem   trang điểm cho con bé thành thế nào ! Biến, mai   cần đến nữa.”
Hà Sở Nghiêu liếc , “Cậu thì  cái gì! Đó là kiểu trang điểm khói mắt!”
Nguyệt Nguyệt  Pudding Nhỏ với ánh mắt ngưỡng mộ, “Cô Tinh Dao, con cũng  trang điểm. Cô giúp con trang điểm khói mắt giống chị   ?”
Quý Tinh Dao chỉnh lời, “Trang điểm mắt khói.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chiem-huu/chuong-190.html.]
“Ồ.” Nguyệt Nguyệt  ngại ngùng, “Con  trang điểm kiểu mắt khói.”
“Được.” Quý Tinh Dao đặt cô bé  xuống sofa, “Bây giờ  sẽ trang điểm thật  cho con.”
Tạ Quân Trình  hai  một hát một họa, tức đến   nên lời.
Pudding Nhỏ thả tay xuống,  còn sợ Tạ Quân Trình   nữa, cô bé  sang Hà Sở Nghiêu: “Bố Hà, chúng  cùng trang điểm cho em gái nhé.”
Tạ Quân Trình nhíu mày, “Con gọi   là gì? Sao con  thể tùy tiện gọi  khác là bố như thế? Con chỉ  một  bố là bố thôi, hiểu ?”
Pudding Nhỏ đáp  đầy lý lẽ: “Bố    là  xa lạ, là bạn của bố.” Cô bé còn chỉ , “Bố, bố chẳng  cũng  hai cô con gái, là con và Nguyệt Nguyệt .”
Tạ Quân Trình há miệng,  phản bác .
Mấy    rôm rả, bày tất cả đồ trang điểm , bắt đầu chơi trò hóa trang cho Nguyệt Nguyệt. Tạ Quân Trình cảm thấy  ở đây chẳng  chào đón, mà còn vô duyên. Cảm giác như cả thế giới đều  lưng với .
Nguyệt Nguyệt   thiện với  như với Quý Tinh Dao, Pudding Nhỏ   thêm “bố mới”.
Tạ Quân Trình rời khỏi phòng bệnh. Anh lấy điếu xì gà  nhưng  nhớ đây là bệnh viện, cấm hút thuốc. Anh nghiền điếu thuốc  ném  thùng rác, gọi cho Landy, “Cô đang ở ?”
Giọng Landy cực kỳ khó chịu, “Làm gì?”
Tạ Quân Trình đáp, “Tất nhiên là  những chuyện mà  lớn nên .”
Landy  từ chối: “Mấy ngày   cũng đang thiếu một công cụ,” nhưng câu trả lời  quá hào hứng, “Đi cũng , nhưng một đổi ba.   một ,     đáp   ba ,  gọi lúc nào   đến lúc đó.”
Tạ Quân Trình lập tức cúp máy. Anh    phòng bệnh, cũng   tìm Landy, chỉ lái xe một   đường. Đột nhiên  cảm thấy kiệt sức.
Nội tâm  giống như thành phố , phồn hoa nhưng trống rỗng.
Đêm đó,  ai trong  họ ngủ ngon.
Mộ Cận Bùi chợp mắt một lúc trong xe, còn Trữ Chinh mang nỗi lo trong lòng,  ngủ một phút nào, cũng  cảm thấy mệt. Anh  đợi trời sáng,   kết quả từ trung tâm giám định sẽ  .
Anh mong rằng khi sếp  Nguyệt Nguyệt là con gái ,  sẽ  còn tuyệt vọng như .   cũng lo lắng nếu sếp  đến sự tồn tại của Nguyệt Nguyệt , liệu  vội vã đưa cô bé về ? Điều đó  thể để  những tổn thương tâm lý  thể đo lường cho Nguyệt Nguyệt.