Bà hỏi Nguyệt Nguyệt: “Bà  thế   ?”
Nguyệt Nguyệt giơ ngón cái lên với bà.
Chu Vũ Hy nhún vai,   nên lời. Có lẽ thế giới  kiểu gì cũng  thứ khắc chế  một ,  chồng cô vốn  mạnh mẽ,   trong nhà đều  nhường nhịn bà,  mà  mặt Nguyệt Nguyệt, bà   còn tí uy quyền nào.
Nguyệt Nguyệt ôm lấy cổ bà Lạc: “Bà ơi, ngày mai con  dã ngoại vẽ tranh với Tinh Tinh, con  chuẩn  một ít đồ ăn vặt.”
“Được thôi.” bà Lạc hỏi: “Con  mang gì? Chúng   mua nào.”
“Pudding, con  mua đủ các loại vị pudding.”
“Cái đó  bổ dưỡng, chẳng  con  thích ăn pudding ?”
“Giờ thì thích . Con thấy bà  đúng, trẻ con   kén ăn, cái gì cũng  ăn hết.”
“…” Bà Lạc trêu: “Thế sáng mai bà  nấm nướng cho con ăn nhé? Không  kén ăn, chính con   đấy.”
Nguyệt Nguyệt chớp mắt, đột nhiên im bặt.
Bà Lạc mãi vẫn  hiểu nổi,  đứa trẻ    ăn nấm, phô mai cũng  ăn, dù chỉ một chút cũng  chịu.
–
Đêm buông xuống, Quý Tinh Dao  thành một bức tranh tĩnh vật. Mấy ngày nay cô luôn ở trong phòng vẽ. Ngày mai cô  hẹn  vẽ ngoài trời với Nguyệt Nguyệt,  nhiều năm  cô   ngoài vẽ tranh, trong lòng  chút mong chờ.
Chuẩn  xong bảng vẽ cho cô và Nguyệt Nguyệt, điện thoại của cô reo lên, là một  lạ.
Quý Tinh Dao nghĩ rằng Mộ Cận Bùi  đổi  để gọi cho cô, liền bấm tắt,   máy.
Rất nhanh,  một tin nhắn  gửi đến.
[Tinh Dao, là , Gia Lai đây.  đang ở Manhattan, tối nay  thể gặp một lát ?]
Quý Tinh Dao  điện thoại, suy nghĩ trong giây lát  trả lời: [Gửi địa chỉ cho .] Cô  về phòng  đồ, chuẩn   gặp mặt.
Tạ Quân Trình  về đến, thấy cô mặc đồ: “Em còn định  ngoài ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chiem-huu/chuong-201.html.]
“Ừ.” Quý Tinh Dao : “Gặp bạn gái cũ của .”
Tạ Quân Trình  ngập ngừng,  đó mới phản ứng kịp là ai, “  với em nhé? Tiện thể xem cô  còn dám  gì em .”
“Không cần.” Quý Tinh Dao khoác áo khoác lên: “  nhỏ mọn đến .”
“Hừ.” Tạ Quân Trình  nhạt: “Nói cứ như em rộng lượng lắm .” Anh lười tranh cãi với cô, liền sắp xếp hai chiếc xe  cùng để bảo vệ cô.
Tại quán cà phê, Đường Gia Lai  đến từ sớm. Cô   ngừng   cửa, theo dõi những vị khách  , lòng như đang   đống lửa. Tâm trạng mâu thuẫn và phức tạp của cô chẳng khác gì năm năm  khi chờ Quý Tinh Dao.
Cô  dường như  đoán   kết quả, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi, mong  Quý Tinh Dao tha thứ.
Chờ đợi trong đau khổ hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng Quý Tinh Dao cũng thong thả đến.
“Tinh Dao, lâu   gặp.” Đường Gia Lai mím môi, trong lòng đầy áy náy.
Quý Tinh Dao  lên tiếng,  xuống đối diện cô , cũng  tháo kính râm : “Nói , cô  mười lăm phút.”
“Xin ,” Đường Gia Lai  dám  thẳng  mặt Quý Tinh Dao, chỉ cúi đầu  tách cà phê  mặt: “Dao Dao, năm đó  cũng chỉ là bất đắc dĩ,   còn cách nào khác, …”
“Không cần  những lời xin  vô nghĩa.” Quý Tinh Dao cắt ngang: “ nghĩ hôm nay cô đến đây   để xin  . Nếu là để xin , thì  cần đợi đến năm năm .”
“Dao Dao.”
Không để Đường Gia Lai  thêm, Quý Tinh Dao tiếp tục: “ hiểu khó khăn của cô. Năm năm , khi cô  sự thật với , giải thích vì  Mộ Cận Bùi   bên ,   trách cô. Dù  thì sớm muộn gì  cũng sẽ  sự thật. Lời  dối luôn  ngày  vạch trần, chỉ là sớm  muộn mà thôi.    kiểu  tự lừa dối bản .”
Đường Gia Lai càng thêm đau khổ, năm đó cô  thật sự  còn cách nào khác. Cô    tổn thương Quý Tinh Dao,  bạn từ thuở nhỏ của ,  mà cô luôn yêu thích vì sự nhạy bén và tài hoa.
 bố cô  nếu cô   , Mộ Cận Bùi sẽ  bỏ qua cho ông. Nhà họ Đường sẽ tan cửa nát nhà.
Cô cũng sợ hãi.
Cô     đây?
Mắt cô đỏ lên: “Dao Dao…”
Quý Tinh Dao xua tay: “Tiếp tục diễn kịch thì chẳng  ý nghĩa gì.    , chuyện năm đó cô ,   trách cô. Dù  thì cô cũng là con gái của bố cô, tất nhiên cô   ông  gánh vác trách nhiệm.”