Bờ sông  sáng sớm  khá nhiều du khách, cuối cùng Nguyệt Nguyệt  cũng  thấy Quý Tinh Dao trong đám đông, 
“Tinh Tinh.” Cô bé vui vẻ vẫy tay.
“Con yêu, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, Tinh Tinh.”
Tài xế và bảo mẫu giao Nguyệt Nguyệt cho Quý Tinh Dao, họ   xe chờ.
Quý Tinh Dao tìm một nơi thích hợp để vẽ tranh, dựng hai giá vẽ lên. Cô ôm Nguyệt Nguyệt   ghế dài, lấy ba lô của cô bé , “Trong  cóbảo bối gì thế? Sao nhiều ?”
Pudding Nhỏ , lộ  chiếc lúm đồng tiền nhỏ, “Là pudding, Tinh Tinh, chúng  cùng ăn .”
“Con thích ăn Pudding  ?” Quý Tinh Dao hỏi.
Nguyệt Nguyệt gật đầu, thực  cô bé  thích lắm, nhưng vì Tinh Tinh thích, nên cô bé cũng thích theo.
Vì nhan sắc của Quý Tinh Dao và Nguyệt Nguyệt nên   ít khách du lịch  xem họ vẽ tranh. Họ  ở bên cạnh  yên tĩnh, chăm chú quan sát.
Mộ Cận Bùi cũng là một trong  đó,  còn dùng điện thoại chụp  nhiều ảnh hai  họ.
Hôm nay,  tự lái xe theo sát Nguyệt Nguyệt, vốn là  tình cờ gặp bé,   thấy bé,  ngờ  gặp  Quý Tinh Dao ở đây.
Hơn ba giờ trôi qua, một bức tranh  thành, Quý Tinh Dao   thể kết thúc, nhưng cô vẫn đợi Nguyệt Nguyệt.
Cả buổi sáng Nguyệt Nguyệt đều  nhúc nhích cũng   lời nào, cô bé nghiêm khắc yêu cầu bản  như một  lớn, hy vọng Quý Tinh Dao sẽ thích  hơn.
Du khách xung quanh đến  ,   nhiều   phiên .
Mộ Cận Bùi vẫn  cách đó  xa,  dám tiến  gần cũng   rời , hôm nay  cũng  đến công ty.
Nguyệt Nguyệt thu bút , nghiêng đầu  bức tranh của Quý Tinh Dao, “Tinh Tinh, bức tranh của chúng  vẽ cùng một góc độ đấy.”
Quý Tinh Dao xoa đầu cô bé, “Mệt   ? Chúng   ăn  nhé, xuống   dẫn con  công viên chơi.”
Nguyệt Nguyệt phấn khích  thể diễn tả hết, hôn lên má Quý Tinh Dao, “Con  mệt .”
Quý Tinh Dao thu tranh , bắt đầu thu dọn giá vẽ.
Nguyệt Nguyệt nhảy xuống từ ghế dài, cô bé vô tình  mặt và  thấy Mộ Cận Bùi, “Chào chú, chúng   gặp  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chiem-huu/chuong-203.html.]
Quý Tinh Dao  , ánh mắt sâu thẳm của Mộ Cận Bùi   cô, cô ngay lập tức thu ánh mắt , đeo giá vẽ lên lưng.
Mộ Cận Bùi bước đến gần Nguyệt Nguyệt, nửa quỳ xuống, “Lâu   gặp, chú  thấy bức tranh của con ,  .”
“Cảm ơn chú.” Nguyệt Nguyệt , “Cô Tinh Dao vẽ còn  hơn.”
Mộ Cận Bùi ôm Nguyệt Nguyệt  lòng, “Sau  con vẽ một bức tặng cho chú nhé?”
“Được…” Chữ “” đó  kịp   thì   Quý Tinh Dao cắt ngang, “Nguyệt Nguyệt, chúng   thôi.”
“Vâng ạ.” Nguyệt Nguyệt vẫy tay với Mộ Cận Bùi, “Tạm biệt.”
“Nguyệt Nguyệt…” Mộ Cận Bùi   câu đó một cách khó khăn, “Chú  nhớ con.”
Nguyệt Nguyệt chỉ  thể mỉm  với , vì cô bé nhận thấy Quý Tinh Dao  vui,  vẻ cô Tinh Dao  thích  chú , cô bé  thể để cô Tinh Dao buồn.
Quý Tinh Dao nắm tay Nguyệt Nguyệt rời , Mộ Cận Bùi nhanh chóng bước vài bước đến  mặt họ, “Dao Dao,” 
Quý Tinh Dao liếc   một cách lạnh lùng.
Mộ Cận Bùi  dám  thêm, sợ  cô phiền,  lấy chiếc đồng hồ nữ , định đeo cho cô.
Quý Tinh Dao   tranh cãi  mặt Nguyệt Nguyệt, cô giơ tay lên, “Đưa đồng hồ cho .”
Mộ Cận Bùi thở phào nhẹ nhõm, “Anh thường xuyên cho nó phơi nắng.” Thời gian vẫn chính xác.
Quý Tinh Dao  đáp , cô buông tay Nguyệt Nguyệt , bước vài bước đến bờ sông, vung tay  mạnh.
“Dao Dao!”
Mộ Cận Bùi  ngăn cô , nhưng   kịp.
‘Bụp’ một tiếng, chiếc đồng hồ chìm xuống,  kịp tạo  sóng nước, mặt sông  nhanh chóng lặng yên.
Quý Tinh Dao nắm tay Nguyệt Nguyệt rời , Nguyệt Nguyệt chỉ cầm nhẹ bàn tay ấm áp của cô.
Dưới ánh mặt trời, bóng dáng của hai  ngày càng xa, ánh mắt của Mộ Cận Bùi vẫn  rời khỏi họ.
“Cô Tinh Dao” Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu  Quý Tinh Dao, cô bé  hiểu, “Tại  cô  ném đồng hồ xuống nước?”
Quý Tinh Dao: “Vì nó  chậm mất năm năm, từ lâu   còn chính xác nữa. Ý nghĩa của chiếc đồng hồ khi nó  thiết kế cũng  mất  nên  cần  giữ  nữa.”