Quý Tinh Dao từng nhiều  đến phòng tranh M.K, Mộ Cận Bùi cũng  dẫn cô tới đây để đón Bùi Ngọc  ăn. Đôi khi gặp lúc Bùi Ngọc bận tiếp khách, cô và Mộ Cận Bùi sẽ ở  phòng vẽ  tầng ba g.i.ế.c thời gian. Thường là Mộ Cận Bùi ôm cô, cầm tay cô vẽ tranh.
Cô lập tức ngừng dòng suy nghĩ vẩn vơ, bất giác ngẩng đầu  về phía phòng vẽ. Tầm mắt giao , cô sững ,  nhanh chóng rời ánh mắt, bước nhanh  đại sảnh phòng tranh.
Mộ Cận Bùi nhấp một ngụm cà phê,  xuống tầng. Đã chạm mặt  thì  cần  trốn tránh nữa,  cầm một cuốn tạp chí M.K,  ở đại sảnh tầng một .
Trong lúc đó,  uống thêm hai ly cà phê.
Mãi đến khi bên ngoài trời dần tối,  lầu mới vang lên tiếng bước chân. Quý Tinh Dao và Bùi Ngọc    trò chuyện, bước xuống.
“Vậy buổi tiệc định  thứ Sáu tuần  nhé?”
Đó là giọng của Quý Tinh Dao.
Ngay  đó là giọng  của  , “Cô cũng nghĩ . Bình thường     thêm giờ, gặp lúc kẹt xe  khi tám giờ tối mới đông đủ, tan cuộc thì cũng  là nửa đêm, ảnh hưởng đến hôm   . Cuối tuần   sẽ  thời gian nghỉ ngơi hơn.”
Họ  xuống đến tầng trệt, Bùi Ngọc : “Vậy quyết định thế ,  để cô liên lạc, nhà hàng cô sẽ sắp xếp. Đến hôm đó cô sẽ qua đón em.”
Vừa , bà   thấy Mộ Cận Bùi, “Con  còn  ?”
Mộ Cận Bùi đặt tạp chí xuống, “Con chờ Tinh Dao,  việc cần .” Anh  lên, “Mẹ định sắp xếp tiệc gì ?”
Bùi Ngọc  giấu diếm, “Tổ chức triển lãm tranh cho Nguyệt Nguyệt. Mẹ mời một đội ngũ đến hỗ trợ, định rủ thêm vài  bạn của  tới để ủng hộ.”
Mộ Cận Bùi khẽ gật đầu,   hiệu với , “Mẹ cứ bận , con sẽ đưa Tinh Dao về.”
Chào Bùi Ngọc xong, Quý Tinh Dao  thẳng  khỏi sảnh phòng tranh, Mộ Cận Bùi theo ngay  cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chiem-huu/chuong-245.html.]
Đến bên cạnh dải cây xanh, Quý Tinh Dao mới dừng . Cô   , chỉ hỏi, “Có việc gì?”
Mộ Cận Bùi ngỏ ý, “Trước đây em  mỗi tháng   thể gặp Nguyệt Nguyệt hai , liệu   thể đổi một trong hai  đó thành năm cuộc gọi điện thoại  ? Mỗi   đảm bảo  quá nửa tiếng.”
Quý Tinh Dao nhắc nhở, “Gặp một ,   thể ở bên Nguyệt Nguyệt cả ngày. Anh chắc chắn  đổi thành năm cuộc gọi, mỗi   quá nửa giờ?”
Mộ Cận Bùi  hề do dự: “Chắc chắn.” Một tháng   thể ở bên Nguyệt Nguyệt một ngày trọn vẹn, nhưng nếu  gọi điện năm ,  sẽ   giọng của Quý Tinh Dao năm .
Sợ cô từ chối,  giải thích thêm: “Không  tháng nào  cũng  thời gian gặp Nguyệt Nguyệt hai . Nếu gặp lúc  công tác thì ? Điện thoại thì   thể chia  gọi. Nói chuyện nhiều  hơn, tình cảm giữa  và con bé cũng sẽ khác.”
Quý Tinh Dao suy nghĩ một lúc  gật đầu đồng ý. Nguyệt Nguyệt  sáu tuổi, trí nhớ dần trở nên bền chặt. Cách  giúp gắn kết tình cảm nhiều hơn.
Mộ Cận Bùi  lời cảm ơn,  đó nhắc đến bữa tiệc triển lãm tranh: “ báo  cho em, thứ Sáu   cũng sẽ tham dự.”
Người  thật sự quá đáng. Sắc mặt Quý Tinh Dao lạnh hẳn, “Anh   gì?”
Mộ Cận Bùi thản nhiên đáp: “Triển lãm tranh của con gái ,  đương nhiên  góp chút sức. Với , em và    uống  rượu trắng, đến lúc đó hai   đón tiếp nổi ? Mời khách mà để họ  hài lòng thì cũng  .”
Quý Tinh Dao  phản bác. Cô    giỏi ứng xử trong các buổi tiệc,  bàn rượu  càng  thể khéo léo, dễ   khí trở nên gượng gạo.
Cô lấy điện thoại , bắt đầu gọi xe.
Xe của Mộ Cận Bùi đậu ngay cạnh dải cây xanh, “ cũng đang về. Em ở khách sạn nào, để  tiện đường đưa em về.”
Quý Tinh Dao từ chối: “Không cần, cảm ơn.   ở khách sạn, mà ở homestay, cách đây xa lắm,  tiện.”
Mộ Cận Bùi nhíu mày, cô ở homestay?