Lần  Quý Tinh Dao đến đây chỉ mang theo vài chiếc váy đơn giản, mặc hàng ngày   gặp bạn bè  quen đều  vấn đề gì.  buổi tiệc tối thứ Sáu, Bùi Ngọc mời  ít bạn bè trong ngành, ăn mặc thế  thì  đủ trang trọng.
Cô tìm kiếm trung tâm thương mại xung quanh khu biệt thự và dậy sớm  sáng thứ Sáu.
Tạ Quân Trình  “sống chung” với Quý Tinh Dao suốt bảy năm,  hiểu rõ đồng hồ sinh học lộn xộn của cô. Với cô, việc “ngủ lúc mặt trời mọc, thức lúc mặt trời lặn”  trở thành thói quen.
Hôm nay thật hiếm hoi,  đến bảy giờ cô  ăn mặc chỉnh tề xuống lầu.
Tạ Quân Trình   xong bữa sáng, một ly cà phê, vài lát bánh mì nướng, một phần bít tết. Anh quên mở máy hút mùi, bây giờ mùi thức ăn thơm ngào ngạt tràn ngập cả bếp lẫn phòng khách.
Quý Tinh Dao cảm thấy đói hơn so với lúc mới thức dậy.  so với ăn sáng, cô càng   ngay lập tức: “Hôm nay    tự   bữa sáng?”
Tạ Quân Trình chẳng thèm trả lời.
Quý Tinh Dao  chằm chằm  bữa sáng  bàn, “  trả  một nghìn năm trăm cho một đêm ở đây,  mà  lấy cái   để đãi  ?”
“Cô mặt dày quá đấy, đây là bữa sáng của ,  ăn thì tự  .” Tạ Quân Trình cuối cùng cũng mở máy hút mùi, tháo tạp dề  và  xuống.
Dù  thế,  vẫn cắt đôi phần bít tết, giữ  một nửa cho , còn nửa  dùng dĩa đặt  đ ĩa bánh mì. Anh hất cằm, “Ăn nhanh , đừng  kén cá chọn canh. Đây là bít tết  dùng loại rượu vang đắt nhất để nấu đấy.”
Quý Tinh Dao  phần bít tết đen ngòm , cảm thấy tiếc  cho loại rượu vang đắt tiền .
Tạ Quân Trình   lên  nửa chừng   xuống,  kéo chiếc bát bên cạnh, rót một nửa ly cà phê  đó  ‘bịch’ một tiếng đặt cái bát  mặt cô.
Quý Tinh Dao ngạc nhiên  : “Hôm nay    thế?”
“Chẳng  cả.” Tạ Quân Trình  lơ đãng cắt bít tết, trong lòng vẫn còn chút bồn chồn. Anh  mơ thấy một giấc mơ, Pudding Nhỏ tìm  bố ruột và  cần  nữa. Giấc mơ đó khiến  tỉnh dậy trong hoảng sợ, nỗi sợ  vẫn  tan biến.
Anh xiên một miếng bít tết nhỏ cho  miệng, nhai vài , đột nhiên nheo mắt . Độ khó ăn  thành công xua  cảm giác bàng hoàng mà cơn ác mộng để .
Quý Tinh Dao trả  nửa miếng bít tết và nửa ly cà phê cho . Chỉ  biểu cảm của , cô cũng  nó khó ăn đến mức nào. Cô lấy một chai sữa chua, : “Buổi trưa   về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chiem-huu/chuong-246.html.]
Tạ Quân Trình nuốt miếng bít tết xuống, cổ họng khô khốc: “Cô suốt ngày bận rộn cái gì ?”
Không ai trả lời.
Quý Tinh Dao  đeo túi lên vai và rời .
Mùa hè ở Bắc Kinh nóng và ngột ngạt  , cô gần như  quên mất. Hôm nay cô cố tình  giày bệt, men theo đường  đến trung tâm thương mại.
Cô vốn  quen thuộc Bắc Kinh, cũng   cảm giác phương hướng,    theo cảm giác.
Dòng xe cộ tấp nập,   phố nhộn nhịp, cảm giác cô đơn  xua tan ngay lập tức. Quý Tinh Dao thỉnh thoảng  chằm chằm  các tòa nhà ven đường, đôi khi  đầu   con đường    qua.
Nơi đó cô vô cùng quen thuộc. Đã từng,  một buổi sáng sớm, ai đó  ôm cô  suốt con đường  về nhà.
Tối nay cô  một chủ đề sáng tác, “Vực thẳm.”
Hồi ức chính là một vực thẳm sâu  đáy.
Dưới danh nghĩa “Giả diện,” cô vẽ tranh. Những gì  đẽ đều ký tên Quý Tinh Dao, còn những bức tranh u tối, trầm lặng và áp bức, đều ký tên “Giả diện.”
Quý Tinh Dao  bộ  phố cả nửa ngày, ăn  ít đồ ăn vặt,  đó mới đến trung tâm thương mại.
Điện thoại rung, là một tin nhắn: “  thêm em  bạn bè, em chấp nhận nhé,     thể dễ dàng gọi video với Nguyệt Nguyệt.”
Người  thật quá đáng, rõ ràng là năm cuộc gọi thoại,   cố tình lách luật thành năm cuộc gọi video. Nếu là gọi video,  thể tránh khỏi việc cô sẽ lọt  khung hình.
Quý Tinh Dao trả lời: “Video? Là  nhớ sai  trí nhớ  kém?”
Mộ Cận Bùi một  nữa trở thành vị khách  mời của phòng tranh M.K. Những ngày  dù  việc    việc  cũng đến, lấy cớ quan tâm cô. Bùi Ngọc trong lòng  rõ nhưng   vạch trần .
“Nhìn gì mà chăm chú thế? Cà phê nguội .”