Từ giờ trở ,  cũng sẽ trở thành cái gai trong mắt của Tạ Quân Trình.
Tạ Quân Trình  mơ thấy ác mộng, trong mơ  ai đó cướp mất Pudding Nhỏ. Anh chạy theo , dốc sức đuổi nhưng   bắt kịp bóng dáng .
Khi  đang tuyệt vọng, điện thoại reo lên.
Anh bật đèn, trán đầy mồ hôi. Bây giờ mới là ba giờ rưỡi sáng.
[Mẹ kiếp,   điên ?] Nhắn xong,  lập tức chặn  của Hà Sở Nghiêu.
Đêm  dài đằng đẵng.
Quý Tinh Dao cũng mất ngủ, gần sáng mới  , nhưng khi tỉnh dậy thì  là giữa trưa.
Tạ Quân Trình cũng  khá hơn. Sau cơn ác mộng,  nửa tỉnh nửa mê, thức dậy với cơn đau đầu như búa bổ.
Trên lầu vang lên tiếng bước chân, Tạ Quân Trình ngẩng đầu. Quý Tinh Dao trong bộ đồ mặc nhà bước xuống, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, trông như bộ dạng cô thường   những đêm thức vẽ.
Anh  nhịn  mà cau mày, “Hôm qua cô  chắc nịch sáng nay sẽ  gặp Mộ Cận Bùi. Bây giờ là mấy giờ ? Cô  thể đừng tùy tiện như   ?”
Quý Tinh Dao mở tủ lạnh lấy một hộp sữa chua, “Xong ,  phụ trách bệnh viện sẽ liên lạc với . Nếu    ý kiến về chi phí điều trị, họ sẽ tiến hành các thủ tục báo cáo.”
Cô   tủ lạnh ăn hết một hộp,  đó ôm thêm ba hộp  lên lầu, “Hôm nay đừng  phiền .  cần ngủ bù.”
Tạ Quân Trình xoa thái dương, “ sẽ trở về  chiều nay.”
“Hửm?” Quý Tinh Dao  khựng   cầu thang.
Tạ Quân Trình: “Bệnh viện cần liên lạc với ,  tiện đến đó hơn. Chậm trễ một ngày cũng  thể ảnh hưởng đến tình trạng của Pudding Nhỏ.”
Quý Tinh Dao định  gì đó, nhưng  nuốt lời. Tình trạng của Pudding Nhỏ tệ hơn cô tưởng,   trạng thái của Tạ Quân Trình gần đây là đủ hiểu.
Cô thường xuyên trao đổi với bác sĩ về bệnh tình, thực  cô luôn mang theo hy vọng. Bác sĩ cũng  vẫn còn hy vọng, nhưng thực tế  mắt  giống . Rõ ràng Tạ Quân Trình  giấu cô  nhiều.
“Mai  sẽ về nhà, vài ngày  đưa Nguyệt Nguyệt sang Manhattan.”
Tạ Quân Trình  cô, “Không  định ở trong nước hai tháng ?”
Quý Tinh Dao khẽ thở dài trong lòng, “  ngờ tình trạng của Pudding Nhỏ  bi quan đến . Nguyệt Nguyệt ngày nào  vẽ cũng . Tháng Tám bay sang để tham gia triển lãm là . Thời gian , để con bé ở cạnh Pudding Nhỏ cho khuây khỏa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chiem-huu/chuong-258.html.]
Tạ Quân Trình: “Còn bố  cô thì ?”
Quý Tinh Dao: “Bố   đều  kế hoạch riêng. Bố  sắp  Thượng Hải học thêm và còn  tìm việc , chẳng  gì để   lo cả.”
Cô tưởng  chuyện cuối cùng cũng  thỏa, nhưng còn  kịp thở phào, những rắc rối của cuộc đời  liên tiếp ập tới. Con đường  chỉ  gai góc, dường như   điểm dừng.
Cô vẫn   chú Trương đang ở , bố ruột của Pudding Nhỏ vẫn  tìm . Còn mối quan hệ giữa cô, Mộ Cận Bùi và Nguyệt Nguyệt rốt cuộc sẽ  về .
Buổi chiều, Mộ Cận Bùi đến cửa tiệm may mà Trữ Chinh  giới thiệu, ‘Tiệm May Lão Úy’. Một đối tác kinh doanh của  cũng mang họ Úy. Trước đây, trong dự án ngăn chặn Đường Hoành Khang ở trong nước, chính  bạn họ Úy   giúp   nhiều.
Không hiểu ,   cảm giác  thuộc với tiệm may .
Mộ Cận Bùi đẩy cửa bước , bên trong  ấm áp  mát mẻ, trong tiệm chỉ  một bà cụ ngoài tám mươi tuổi,   ai khác giúp việc.
Bà cụ tóc trắng xóa, khuôn mặt hằn rõ dấu vết thời gian, nhưng tinh thần vẫn trông  .
“Chào bà.”
Bà cụ đang sửa quần áo, chậm rãi ngẩng đầu, đẩy kính lão lên   hỏi: “Cháu sửa quần áo   khóa kéo?”
“Không ạ, hôm qua cháu  hẹn với bà .” Mộ Cận Bùi giới thiệu,  lấy bản vẽ thiết kế trong tay đặt lên bàn  việc của bà.
Bà cụ nhớ , “Làm váy cho búp bê của con gái cháu đúng ?”
Mộ Cận Bùi  xuống đối diện bà, “ ,   mấy bộ mùa hè ạ.”
Bà cụ xem bản vẽ, “Ừ, vẽ  đấy,  hơn con trai bà vẽ.” Bà chỉ tay về phía dãy vải dài phía , “Cháu tự chọn , chọn xong bà cắt cho, nếu   may, bà dạy.”
Nói xong, bà cúi đầu tiếp tục công việc.
Tiếng máy may “rầm rầm”, “đùm đùm”, “két két” vang lên đều đều trong căn phòng, âm thanh  hề gây khó chịu, ngược  còn khiến lòng  yên tĩnh hơn.
Mộ Cận Bùi dựa theo hình dung trong đầu, chọn vải váy và phụ liệu.
Tiếng máy may dừng , bà cụ   xong phần việc trong tay. Bà  Mộ Cận Bùi, “Chàng trai, vẫn  chọn xong ?”
Vải quá nhiều,   đến hoa cả mắt, mãi vẫn  tìm  chất liệu  , đành nhờ bà giúp: “Cháu  tìm  loại vải lót trong cho váy công chúa ạ.”
Bà cụ , “Cháu cũng tinh tế đấy.” Làm váy công chúa cho búp bê mà cũng cần lót trong. Bà vịn  bàn  việc  dậy, “Để bà tìm cho.”
“Con gái cháu thật  phúc,  một  bố chu đáo thế .”