Trữ Chinh  tới bệnh viện, “Mộ tổng, hai phút , Tạ Quân Trình và Hà Sở Nghiêu đều  đưa đến đồn cảnh sát.”
Lúc đó  khá nhiều bệnh nhân và  nhà chứng kiến. Bảo vệ cũng  đến để ngăn cản, nhưng  ai dám đụng  Tạ Quân Trình. Cuối cùng, một  nhà sợ Hà Sở Nghiêu   đánh c.h.ế.t nên  gọi cảnh sát.
Mộ Cận Bùi: “Cậu qua đó một chuyến, đưa cả hai về. À, quên ,  sẽ tự gọi cho Corey.”
Cuộc trò chuyện kết thúc,  ngay lập tức gọi điện cho chú Corey.
Ở New York, mặt trời  mới mọc, Corey  chơi ở quán bar đến nửa đêm, giờ vẫn còn   giường, “Cậu gọi thật đúng lúc.”
Mộ Cận Bùi  giọng  khàn khàn của Corey,  ông vẫn  dậy, “Xin  Corey,  phiền chú từ sớm.”
“Không ,  chuyện gì ?” Corey  trả lời  bước  nhà tắm, xả nước rửa mặt.
Mộ Cận Bùi hỏi: “Chú còn nhớ Pudding Nhỏ ?”
“Tất nhiên là nhớ chứ.” Làm  ông  thể quên  một đứa trẻ thú vị như thế.   mấy năm  ông  gặp  cô bé.
“Chú còn  nhớ nó,  đấu piano với nó.”
“Đấu piano thì e là  còn cơ hội nữa .”
“Hả?” Corey tắt vòi nước, “Ý cháu là ? Con bé   nước ngoài ? Không   New York nữa ? Nếu con bé về Los Angeles, chú  thể đến đó mà.”
“Không, con bé vẫn ở New York.” Mộ Cận Bùi kể   bộ tình hình của Pudding Nhỏ cho Corey .
Corey im lặng một lúc lâu mới phản ứng, “Chúa ơi,  cháu   sớm hơn?”
“Bây giờ con bé  tìm  bố ruột của , là Hà Sở Nghiêu, bạn của Tạ Quân Trình. Chắc chú  từng   về  .”
“Không chỉ  , chú còn    và Tạ Quân Trình đều là những kẻ rắc rối.” Corey thở dài, “Giờ thì ? Tình hình thế nào? Sao cháu  gọi cho ?”
“Hà Sở Nghiêu  kết hôn. Anh  và Pudding Nhỏ   xét nghiệm ADN, tình cờ con bé cũng    chính là  bố mà nó luôn tìm kiếm.  hôm nay, Hà Sở Nghiêu  Tạ Quân Trình đánh, cả hai   đưa  đồn cảnh sát. Cháu  nhờ chú đến bệnh viện, ở bên Pudding Nhỏ một lát.”
Corey  hề do dự, “Không vấn đề gì, chú  ngay đây.”
Quay về khách sạn, ống quần và giày của Mộ Cận Bùi đều  ướt sũng. Anh  tắm,  khi bước  từ phòng tắm, nhận  video từ Corey. Trong video, Pudding Nhỏ đang chơi piano ở sảnh lớn, trông tinh thần khá .
Mộ Cận Bùi thở phào nhẹ nhõm. Anh  đồ,  đó mở hộp giữ nhiệt hình trái tim.
Mùi thơm phức xộc  mũi, bên trong là mười hai chiếc bánh bao chiên xếp ngay ngắn, mặt  rắc đầy hạt mè đen bóng bẩy và hành lá xanh tươi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chiem-huu/chuong-263.html.]
Anh chụp một bức ảnh.
Tài khoản mạng xã hội   cập nhật suốt bao năm, tối nay cuối cùng cũng  một bài đăng mới.
Mộ Cận Bùi  nỡ ăn hết trong một , buổi tối  chỉ ăn một nửa, nửa còn  cất  tủ lạnh.
Anh   màn hình máy tính, mở hộp thư và  email.
[Nguyệt Nguyệt bảo bối, chào buổi tối. Cảm ơn con  mang bánh bao chiên cho chú, cũng  chú cảm ơn ông ngoại của con. Ngày mai chú sẽ  về Manhattan, mong chờ  gặp tiếp theo của chúng .
Trên đường về khách sạn, chú cứ tưởng tượng mãi,   khi nào con sẽ gọi chú một tiếng “bố”.   nghĩ, cách chúng  đối xử với  như hiện tại cũng  , ít nhất con sẽ  giống như Pudding Nhỏ,  chịu tổn thương đến  thứ hai.
Có lẽ, con sẽ mãi mãi   chú là ai, nhưng   cả, chú  con là ai là  .
Chúc con ngủ ngon, nhớ ghé qua giấc mơ của chú nhé.
Yêu con,
Bố của con – Mộ Cận Bùi]
Lưu  email xong, Mộ Cận Bùi ngẩn   màn hình máy tính, đầu óc trống rỗng một lúc. Trong đầu  vang lên câu  của Quý Tinh Dao: “Đợi Pudding Nhỏ khỏe , nếu gặp  phù hợp,  sẽ cân nhắc.”
Anh   một lá thư khác, gửi cho Quý Tinh Dao của năm năm .
[Tinh Dao,
Em dạo  thế nào?
Còn hận  ?
Có khi nào em thoáng nghĩ về  ?
Em  yêu ai ? Có  em   một gia đình nhỏ, một đứa trẻ đáng yêu, và đang sống những ngày tháng thật giản dị?
Anh , sớm muộn gì em cũng sẽ gặp  một  phù hợp với em, và  ghen tị vì điều đó.
Anh  giữ em bên cạnh , nhưng  hiểu rằng,   sẽ hủy hoại một Tinh Dao đầy sức sống và niềm vui.
Đến giờ,  vẫn    cách nào để em tha thứ cho .
Hy vọng rằng năm năm , em  bước qua  những đau khổ trong quá khứ,   gia đình của riêng ,  một  yêu em hết lòng, và một đứa trẻ đáng yêu gọi em là .
Từ một  mà  lẽ em   còn nhớ tới – Mộ Cận Bùi].